Editor: Hannah
Minh Vi cảm giác đầu đau như búa bổ, đau đớn như bị ai hắt vào đầu, trằn trọc trên giường hồi lâu, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, thở ra một hơi dài ngột ngạt.
Vẫn là nơi này! Không phải mơ!
Căn phòng tối tăm, một vệt rêu bám trên tường phủ đầy giấy báo cũ, ngay cả không khí đều rất ngột ngạt, như là mùi thịt xông khói.
Nghiêng đầu nhìn sang bên, trên tường dán một chữ “Hỉ” xiêu xiêu vẹo vẹo, không khó để nhận ra được gia đình đang có chuyện vui.
Mà cô, Minh Vi, chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó, trên tấm cửa gỗ sau lưng có treo một tấm lịch hình bìa là hình của một ngôi sao nữ HongKong, ngày giờ trên đó thời khắc nhắc nhở cô - Năm 1982 ! Cô xuyên không! Nhưng thật sự khiến người ta dù nghĩ như thế nào đều không nghĩ tới được, đời trước Minh Vi nỗ lực phấn đấu mười mấy năm mới có thể từ một nhân viên kinh doanh bình thường leo lên được chiếc ghế quản lý cấp cao của công ty đa quốc gia, lại chỉ bởi vì người bên phía đối tác lỡ tay đẩy ngã xuống cầu thang, khi vừa mở mắt ra liền biến thành cô dâu mới cưới ở thập niên 80. Phải biết rằng, trước kia ngay cả tay đàn ông cô cũng chưa từng được dắt qua, nhưng bây giờ nhoáng lên liền biến thành phụ nữ có chồng? Hơn nữa phụ nữ có chồng đây vẫn là có tiếng lả lơi ong bướm khắp làng trên xóm dưới, mỗi ngày chỉ nghĩ cầu dẫn mấy thanh niên tiên tiến, đầu tiên là ở ba ngày trước, lúc bái đường thành hôn đã tức giận mắng chửi Hạ Tri Nhai là các ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đợi đến khi được đưa vào trong phòng tân hôn, lại bị người khác dụ dỗ bỏ trốn theo trai, là người quen biết khi lên huyện thành đọc sách, trình tự buổi động phòng đều còn chưa hoàn thành xong thì đã chạy trốn rồi, kết quả chưa chạy tới cửa thôn đã bị người bắt về, khiến cho toàn bộ nhà họ Hạ đều thành trò cười của toàn thôn.!
Trời đất ơi! Cái thân thể này rốt cuộc đã gây ra những chuyện quái gì thế này!
Minh Vi nhìn xà nhà khóc không ra nước mắt, nhưng cho dù khóc cũng không thay đổi được cục diện hiện nay, tùy thời cô sẽ bị cha mẹ chồng chộp tới nhốt l*иg heo thả trôi sông. Theo lý thuyết, một bên là Hạ Tri Nhai thật thà chất phác, một bên là Minh Vi xinh đẹp tinh xảo, dù có 8 gây tre đánh cũng không tới, hai người khó mà liên quan đến nhau, nhưng không có biện pháp, ai bảo Minh Vi có ông bố mê cờ bạc, vay nặng lãi không có tiền trả, liền trói Minh Vi đưa sang nhà họ Hạ, đổi lấy 300 đồng tiền mang đi trả nợ, lúc này mới thành việc hôn nhân cho hai nhà.
Ngay lúc Minh Vi đang vắt óc suy nghĩ cách để tránh bị đưa đi trầm l*иg heo, bên tai vang lên tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, một người đàn ông cao tầm m9, thân hình cao tráng, mặc bộ đồ quân nhân bước vào.
Là Hạ Tri Nhai!
Bởi vì là ngược sáng, cho nên Minh Vi nhìn không rõ diện mạo của người đàn ông đó, nhưng cảm giác áp bách từ trên người anh ập vào trước mặt khiến Minh Vi khó được cảm thấy khẩn trương. Phải biết rằng, kiếp trước dù là nhân vật lớn hay nhân vật nhỏ cô đều có thể ứng phó được, cũng dám nói bản thân chính là lão bánh quẩy đã trải qua thiên chuy bách luyện, nhưng tên tiểu tử nông thôn Hạ Tri Nhai này thế nhưng có thể mang đến cảm giác áp bách cho cô?
Hạ Tri Nhai giật nhẹ một sợi dây rũ bên cửa, bật sáng chiếc đèn dây tóc duy nhất chiếu sáng căn phòng tối tăm.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Minh Vi mới thấy rõ diện mạo của Hạ Tri Nhai, người chồng này của cô cũng không xấu như trong tưởng tượng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tham thúy, dưới cằm còn lún phún rầu, khiến anh thêm vài phần nam tính.
Hơn nữa thân hình lãnh ngạnh, Minh Vi chỉ cảm thấy bản thân gặp vận may, mới có thể có được người chồng như Hạ Trị Nhai.
Minh Vi nhịn không dược mà nghi hoặc, vì sao chủ nhân trước của thân thể này lại coi thường Hạ Tri Nhai, còn ngày ngày chế nhạo dè bỉu, chế bai anh, giáng anh xuống tầng dưới chót? Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ấy chưa từng được đi học, biết chữ?
Ngay lúc Minh Vi còn đang ngày người, Hạ Tri Nhai đã đi đến bên cạnh cô, lấy ra một con dao nhỏ, thành thạo cắt đứt dây thừng trói tay chân cô, sau đó lui lại vài bước.
Hoạt động vài cái cổ tay bị dây buộc làm đau, Minh Vi mím môi, cảnh giác mà nhìn chằm chằm con dao nhỏ ttrong tay anh: “Anh muốn làm gì?