Lần này không có làm măng chua, trong nhà cũng không có cái bình nào thừa, huống chi trước đó cũng đã làm không ít, đợi sau khi ăn hết rồi hãy tính tiếp.
Khi Lý An ở trên núi cả buổi chiều, cậu cũng rất hưng phấn, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, lúc này có lẽ cũng đã chơi mệt nên hiện tại ăn cơm xong liền muốn đi ngủ.
Sau khi thu dọn xong đống măng đã đào được hôm nay, Lý Trường Huy gọi hai đứa lão đại và lão nhị đến: "Cha mang nương của mấy đứa đi xem ruộng nhà mình, mấy đứa ở nhà trông chừng đệ đệ, đừng có chạy lung tung."
Lâm Hòa lúc này cũng từ phòng chính đi ra: "Chẳng phải buổi sáng mấy đứa đã lấy lại bạc cho cha nương sao, đến đây, mỗi người năm văn tiền, hai văn trước đã bị lấy đi, còn lại ba văn là phần thưởng, cảm ơn tụi con đã tìm được tiền trở về."
Khi vào trông Lý An, nàng chợt nhớ ra chuyện này.
Nếu Lý Trường Huy không định cho bọn trẻ biết chuyện thật ra chỉ bị trộm đi mười văn tiền thì nàng cũng sẽ không vạch trần ra, để tụi nhỏ ghi nhớ công lao này.
Về phần đám người cha mẹ chồng bên kia có nói ra hay không?
Ha ha, vậy thì cũng phải có người tin mới được, với bộ mặt tham lam của bọn họ, cho dù nàng chưa từng tiếp xúc qua nhưng nàng đoán có lẽ bọn họ cũng đã đắc tội với không ít người.
Vẻ mặt hai đứa nhỏ vốn dĩ vì cha nương ra ngoài một mình, mà bỏ bọn chúng phải ở trong nhà là đã không vui rồi, thế nhưng chỉ trong phút chốc đã không còn chút biểu hiện gì, còn trở nên vô cùng mừng rỡ.
"Cảm ơn nương!"
Lâm Hòa khoát tay: "Đi thôi, tụi con tự đem tiền của mình cất cho tốt, khóa cửa tạm thời chưa thể sửa lại được, chờ lần sau cha của mấy đứa đi trấn trên sẽ mua cái mới."
Hai đứa nhỏ cầm tiền trở về phòng mà vô cùng hứng thú, còn không quên bàn bạc xem nên giấu chỗ nào để không bị trộm đi nữa.
Lâm Hòa cũng không hề lo lắng, nếu cha mẹ chồng là người có đầu óc thì bọn họ sẽ không đến đây lần thứ hai, lần này tổn thất hết năm lượng, chỉ sợ lần sau sẽ còn nhiều hơn.
Toàn bộ quá trình, Lý Trường Huy chỉ ở một bên nhìn mà cũng không nói gì nhiều, mãi cho đến khi Lâm Hòa đi đến chỗ của hắn.
"Huynh sẽ không cảm thấy ta xen vào chuyện của người khác chứ? Số tiền này là do huynh kiếm ra."
Cho dù là săn thú đổi được, hay việc hôm nay sử dụng mưu kế để cho Lý Du và Lý Hạo lấy lại số tiền trong tay của nhà gia gia, nãi nãi.
Lý Trường Huy lắc đầu: "Không sao, ta đã nói rồi, chuyện trong nhà đều do ngươi quyết định, còn chuyện kiếm tiền cứ giao cho ta là được."
Lâm Hòa nhướng mày: "Nhưng đó cũng là tiền do huynh kiếm được, nếu là của nhà người khác thì chỉ sợ vợ đã bị đánh chết."
Ít nhất, chuyện nữ nhân cho đứa nhỏ tiền tiêu vặt, mua băng vệ sinh loại tốt, còn không biết may quần áo, không biết làm giày, tất cả đều phải đi mua, cho dù không bị đánh chết thì có lẽ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà sớm.
Điểm này, là Lâm Hòa có được trí nhớ của nguyên chủ, nên cũng hiểu được vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng Lý Trường Huy chỉ cười: "Được rồi, chẳng phải nói muốn đi xem ruộng sao?"
Khi các nhà phân gia ở riêng, một số mảnh ruộng được trồng hoa màu hiển nhiên cũng được chia cho bọn họ, lúc ấy Lý Vĩnh Lâm cũng đã đích thân dẫn theo Lý Trường Huy đi nhận ruộng.
Chỉ là lúc này, Lâm Hòa đi theo Lý Trường Huy đi một vòng, lông mày cũng nhíu lại thật chặt.
"Chỗ này lẫn chỗ kia đều không có miếng ruộng nào tốt, trong ruộng không hề màu mỡ, những hoa màu này cũng đã héo tàn hết, bọn họ cũng thật biết lừa bịp quá đi, đúng là thật sự không hề xem huynh là con ruột chút nào!"
Lòng của những người đó thật sự đã quá tàn nhẫn, nếu Lý Trường Huy không biết cách săn bắn, không kiếm được tiền, không có tiền mua lương thực, vậy một nhà năm miệng ăn của bọn họ chẳng phải chỉ có thể nghèo đói khốn cùng như vậy suốt cả đời sao?