Chương 46: Đòi Tiền 3

Dù sao thì vẫn là sợ hãi gia nãi, dù cho trong lòng có vài phần oán giận, cũng không dám ở trước mặt Lưu Thúy Phương nói bà ta trộm tiền, chỉ nói là ‘lấy’.

“Cha có ba lượng, cháu cùng đại ca có bốn văn tiền, cũng chưa tiêu gì mà đều không thấy đây, Hạo Nhi đói bụng rồi, nãi nãi, Hạo Nhi không muốn đói bụng.”

Lý Hạo theo sát sau đó.

“Nãi nãi, người trả lại cho chúng cháu đi, cha cho người hơn một trăm lượng bạc rồi, cháu cùng Hạo Nhi ăn không hết nhiều như vậy, còn lại đều là của mọi người, nhưng ba lượng này là tiền để nhà chúng cháu ăn cơm.”

“Trời ạ, một trăm lượng! Nhiều tiền như vậy!”

“Không thể nào, chỉ nghe nói mỗi năm Trường Huy đều bảo người tiện thể mang tiền về, sao có thể đến một trăm lượng?”

Người khác nghị luận sôi nổi, Lưu Thúy Phương cũng nóng đầu lên: “Đánh rắm, rõ ràng chỉ có mười văn tiền, từ khi nào lấy của các ngươi ba lượng bạc, mau cút cho ta!”

Không hề phản bác một trăm lượng kia, mọi người đều hiểu rõ.

“Không phải chứ Thúy Phương muội tử, Trường Huy cho ngươi một trăm lượng còn chưa đủ, ngươi còn đến nhà người ta trộm tiền, ngươi đều đã đuổi người ta đi rồi, một nhà người ta tận năm người, cũng phải ăn uống chứ.”

Hai mắt Lưu Thúy Phương giận dữ trừng lớn: “Đánh rắm, ta nuôi hai tên nhãi ranh này bảy tám năm, ta đã phí công nuôi dưỡng, tiền kia là hắn phải cho!”

“Lời này của ngươi nói ra có thấy đuối lý không, nếu mà nói ngươi nuôi, tất cả đều nuôi đến nhà lão nhị lão tam đi. Hai hài tử của nhà lão đại này, chính là từ trước đến nay cũng chưa một lần được mặc quần áo mới, đến tên cũng chưa đặt cho người ta đâu.”

“Kể cả là như vậy, Lưu thím cũng đừng quá đáng quá, nếu không phải cha bọn họ trở về, sợ là đến khi thành gia cũng chưa có tên đúng không?”

“Tối hôm qua có nghe nói qua, lão đại nhà ngươi ăn cũng nhiều, ở nhà ngươi mấy ngày nay cũng không ăn no nổi một lần, ngươi làm nương làm nãi nãi thật không phúc hậu, đó chính là nhi tử lấy mệnh đổi tiền cho ngươi đấy.”

Rõ ràng là chuyện của buổi chiều ngày hôm qua, không nghĩ tới đã truyền đi nhanh như vậy, nếu mà Lâm Hòa ở chỗ này, không thiếu được cảm khái một tiếng, hệ thống tình báo trong thôn thật là quá đáng sợ!



Tối hôm qua có vài người đến nhà bọn họ, ngoài Lưu Thúy Phương, còn có vị đại nương hàng xóm kia, nghe thấy Lý Trường Huy nói lượng cơm mình ăn rất lớn, ở nhà cha mẹ không được ăn cơm no.

Người trong nhà biết Lý Trường Huy nói ra như vậy, Lưu Thúy Phương chắc chắn cũng sẽ không nói ra ngoài, vậy tất nhiên cũng chỉ có đại nương nhà bên cạnh.

Xung quanh nghị luận xôn xao, làm trên mặt Lưu Thúy Phương lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt nhìn về phía hai huynh đệ Lý Du Lý Hạo lại càng thêm hung ác, dường như muốn phun ra lửa.

“Hai thằng nhãi đáng chém ngàn đao này, nói hươu nói vượn cái gì, có tin ta đánh chết hai người các ngươi hay không!”

“Câm miệng!” Một tiếng gầm lên truyền đến từ bên cạnh, Lưu Thúy Phương lập tức run lên một chút, một lão nhân trầm mặt đi ra từ trong đám người.

Lý Du Lý Hạo đều co rúm lại một chút, ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi.

Là Lý Vĩnh Lâm, cha của Lý Trường Huy, người làm chủ Lý gia!

“Cũng không chê mất mặt, Trường Huy đã đi ra ngoài an gia lập hộ, hắn kiếm bạc không cần phải giao cho bà, về sau tự quản người một nhà của bà cho tốt là được!”

Lý Vĩnh Lâm liếc mắt trừng Lưu Thúy Phương một cái, khiến cho toàn bộ lời Lưu Thúy Phương muốn nói phải nuốt trở về.

Ngay sau đó Lý Vĩnh Lâm kéo Lý Du, đặt một chút bạc vụn vào lòng bàn tay cậu.

“Lúc trước cha cháu trở về hai lần, đều đi rất vội vàng, chúng ta cũng vẫn luôn chờ cha cháu lấy tên cho cháu, hiện tại cuối cùng đã lấy được rồi, Du Nhi, đây là năm lượng bạc, trở về nói cho cha cháu, là nãi nãi cháu hồ đồ, đã quên chúng ta đã phân gia, về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Lão nhân, chúng ta không có……”

“Câm miệng!”

“Cha nương, Du Nhi, Hạo Nhi, mọi người đang làm cái gì vậy?”