Chương 44: Đòi Tiền 1

Nghĩ đến ngày hôm qua cha vất vả như vậy mới bắt được con mồi, thật vất vả trong nhà có chút tiền, lại cứ như vậy bị trộm đi!

Nhất định phải lấy được tiền về!

Cha cho gia nãi nhiều tiền như vậy, ngay cả tòa nhà xinh đẹp nhất trong thôn kia đều là dùng bạc của cha, hiện tại lại còn trộm tiền của bọn họ!

Lý Du tự cổ vũ cho mình ở trong lòng, sau đó kéo đệ đệ, ở bên tai cậu lẩm nhẩm lầm nhầm nói một hồi lâu.

Cuối cùng, mới nghiêm túc vỗ vai đệ đệ một cái: “Đệ nhớ kỹ lời đại ca nói không?”

Lý Hạo gật đầu: “Yên tâm đi đại ca, đệ nhất định phải giúp cha mẹ mang tiền về!”

Nói xong còn dùng lực nắm chặt nắm đấm, chỉ thiếu chút nữa là thề.

Mà lúc này, hai huynh đệ đã tới gần nhà gia nãi rồi, nhị thẩm của bọn họ đang nhặt rau ở vườn rau, xem ra cũng là chuẩn bị về nhà làm cơm trưa.

Nhị thẩm không chú ý tới hai huynh đệ Lý Du Lý Hạo, nhưng mà Lý Du mắt sắc, nhìn thấy chung quanh còn có hàng xóm khác, tròng mắt vừa chuyển, lôi kéo Lý Hạo xông lên làm ầm ỹ.

“Nhị thẩm, vì sao mọi người lại muốn cùng nãi nãi trộm tiền của nhà cháu, tam đệ cháu đều sắp không có cơm ăn rồi!”

Giọng nói vang lớn, lập tức thu hút thôn dân trong phạm vi năm trăm mét, tất cả đều bị hấp dẫn mà đến đây.

Lý Hạo càng gân cổ lên liền khóc lớn: “Oa a a ~ tam đệ thật đáng thương, lại bị đói bụng rồi, nãi nãi trả tiền lại cho chúng cháu đi, chúng cháu phải mua lương thực cho đệ đệ.”

Nghe thì thấy rất giả, nhưng mà không quan trọng, âm thanh đủ lớn là được.



Nhị thẩm vừa mới phản ứng lại được, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét: “Nhãi ranh, các ngươi nói ai thế, ai trộm tiền của nhà ngươi! Còn dám náo loạn ồn ào, cẩn thận ta xé miệng ngươi!”

Lý Du sợ tới mức lui về phía sau một bước, nhưng mà nghĩ đến mình không phải hài tử không cha không nương, tinh thần lập tức dâng lên, đi lên phía trước một bước, trừng mắt nhìn nhị thẩm rồi giận dữ.

“Chính là mấy người, có người thấy mấy người đến nhà cháu, đập hỏng khóa của nhà cháu. Tối hôm qua cha cháu đi săn đổi được ba lượng bạc, tất cả đều bị trộm, không phải mấy người thì còn có ai!”

“Cái gì! Ba lượng! Không phải chỉ có sáu văn tiền sao?”

Nhị thẩm kinh ngạc, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng mà đã muộn rồi.

Lý Du lập tức liền ngồi trên mặt đất lăn lộn: “Quả nhiên là mấy người, vì sao mấy người lại trộm tiền của nhà cháu? Không phải cha cháu vừa mới cho mấy người hai nén bạc sao, lương thực của nhà chúng cháu đều ăn sạch rồi, đó là tiền dùng để mua lương thực!”

Khóe mắt nhìn thấy nãi nãi đi ra từ trong viện, Lý Du lại bò dậy, lao về phía nãi nãi, ôm chặt đùi nãi nãi, quỳ trên mặt đất, nước mũi nước mắt hòa trộn với nhau.

“Nãi nãi, nãi nãi, người trả bạc lại cho chúng cháu đi, An Nhi đói bụng rồi, chúng cháu cũng đói bụng rồi……”

Lý Du nhỏ mà thông minh, quỳ trên mặt đất, ôm đùi Lưu Thúy Phương, vừa khóc vừa gào, cũng không biết có phải nghĩ đến chuyện gì thương tâm hay không, nước mắt cứ rơi xuống như mua.

Dáng vẻ đáng thương kia, quả thật chính là khiến người nhìn đau lòng người nghe rơi lệ.

Dù sao thì Lý Hạo vẫn còn nhỏ tuổi, không thông minh được như đại ca, nhưng cũng nhớ rõ lời dặn dò của đại ca, lúc này cũng cố gắng gào khan.

Nhưng mà, không có nước mắt, nhìn là biết rất giả.