Chương 34: Họp Chợ

Tốc độ xe bò nhanh hơn đi bộ một chút, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng đối với người lớn tuổi, còn đối với người trẻ tuổi hơn mà nói thì vẫn đều tình nguyện đi bộ.

Dù sao cũng đi nhanh hơn xe bò, chỉ là có hơi mệt một chút.

Ừm, Lý Trường Huy cùng Lâm Hòa lúc này xem như có chút phung phí.

Đến được trấn trên, sắc trời cũng đã bừng sáng, những người khác đến nơi cũng vội vàng trả tiền rồi rời đi, khiến Lâm Hòa cũng chỉ biết nhún vai.

Huy ca nhà nàng có bản lĩnh, có thể kiếm tiền, có thể chăm sóc con cái và làm việc nhà, có tinh thần trách nhiệm, không có theo chủ nghĩa đại nam tử, duy nhất chỉ có một vết sẹo và cũng chỉ có mỗi vậy thôi.

"Trường Huy ca, hiện tại đệ trở về đón thêm vài người khác, buổi sáng đệ sẽ chạy hai chuyến, sau buổi trưa, ăn cơm xong còn chạy thêm hai chuyến nữa, các người mua xong đồ vật xong thì tính khoảng thời gian, có gì cứ đợi dưới gốc cây ở cổng thị trấn là được."

Nói xong còn tận tình chỉ vị trí cho bọn họ.

Lâm Hòa nhìn người ra vào cổng thị trấn, hỏi: "Sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy, bình thường cũng như vậy sao?"

Lý Trường Sinh giải thích: "Tẩu tử không biết sao? Hôm nay là ngày họp chợ, nên trấn trên náo nhiệt hơn lúc thường một chút, người đến cũng nhiều hơn.

Lâm Hòa biết ngày họp chợ, mười ngày sẽ có một lần, sẽ có rất nhiều người ở các thôn xung quanh đến, còn có rất nhiều người bán hàng rong không cố định chạy đến nơi này.

Khó trách lại có nhiều người như vậy.

Lý Trường Huy đặt Lý Hạo xuống, hắn bế lấy Lý An ở trong lòng Lâm Hòa: "Đi mua mỡ trước đi, không thì sẽ không còn."

Lâm Hòa gật đầu: "À, đúng đúng rồi, Trường Sinh đường đệ, chúng ta đi trước đây."



Nói xong nàng vội vàng kêu Lý Du và Lý Hạo đi cùng, cẩn thận không sẽ bị lạc mất.

Lâm Hòa rất xa lạ đối với trấn trên, nhưng Lý Trường Huy thì không như vậy, hắn mang theo mọi người rẽ trái rồi lại rẽ phải, đi xuyên qua đám người đang chen chúc, nhanh chóng ra đến chợ đầy náo nhiệt.

Bọn họ xem như đến sớm nên những gì cần trên chợ đều có, Lý Trường Huy thay đổi cánh tay bế Lý An, vươn tay còn lại kéo lấy Lý Hạo.

"Du nhi, con đi theo nương của mình, mấy đứa cẩn thận không được đi lẻ ra." Nói xong còn nói thêm một câu: "Nếu thật sự có đi lạc thì cứ đến dưới tàng cây ở cổng trấn đợi cha."

Lâm Hòa kéo tay Lý Du đến quầy hàng bán thịt heo: "Yên tâm, chúng ta cũng không ngốc đến vậy, sao có thể đi lạc chứ."

Về thân phận "mẫu thân" của tụi nhỏ, Lâm Hòa cũng đã dần thích ứng.

Đôi mắt sắc bén của Lâm Hòa có thể nhìn thấy một miếng mỡ lá, nàng vội vàng kéo Lý Du chen chúc đi qua đó: "Ông chủ, ta muốn mua hết miếng mỡ lá kia, giá bao nhiêu!"

Thanh âm của Lâm Hòa không nhỏ, mọi người ở xung quanh đều nghe được, tất cả đều liếc mắt nhìn, ngay cả thợ gϊếŧ heo đang bán thịt kia cũng bất ngờ: "Muốn mua hết?"

Lúc này Lâm Hòa mới nhận ra, dường như mình đã nói gì quá đáng nên quay đầu nhìn thoáng qua Lý Trường Huy, thấy hắn không có phản ứng gì, cũng không có ngăn cản nàng.

Nàng lập tức bình tĩnh lại, gật đầu chắc chắn: "Đúng vậy, ta muốn mua hết, bao nhiêu tiền một cân, cân nó hết cho ta!"

"Tiểu cô nương, ngươi mua nhiều như vậy không sợ bị hư sao, thời tiết hôm nay nóng như thế này, mua mỡ về nhiều như vậy, không thể ăn hết liền được đâu."

Đại thẩm bên cạnh có ý tốt nhắc nhở nàng, trong suy nghĩ của hầu hết tất cả mọi người, một cân mỡ đã có thể ăn được một hai tháng, cả cuộn mỡ lá này có lẽ đến khoảng mười cân lận.