Chương 2: Khuôn Mặt Dọa Người

Mà trung tâm của câu chuyện - Lý Trường Huy lại chỉ tìm một vị trí tiếp tục giặt quần áo, mặc dù những lời nghị luận vừa rồi thì hắn đều nghe được hết.

Nhưng hắn cũng không để ở trong lòng.

Lúc này mới ba tháng, sáng sớm nước ở bờ sông rất lạnh, Lý Trường Huy tay chân lanh lẹ giặt quần áo của mình và ba con trai, không bao lâu, nhi tử liền tới kêu hắn về nhà ăn cơm.

Bưng quần áo đã được giặt sạch, đi qua mấy người phụ nữ còn đang giặt quần áo ở bên cạnh cũng là mắt nhìn thẳng nên cũng không thấy được có một vài thím thở nhẹ ra một hơi.

Trên đường trở về, vừa lúc gặp phải một người trẻ tuổi đang gánh phân, nhìn đến Lý Trường Huy, vội nói: “Trường Huy ca, cha ta nói sau khi ngươi gieo hạt cao lương xong có thể đến nhà ta gánh phân để tưới ruộng, các ngươi vừa chuyển nhà, hầm cầu chỉ có mỗi nước dưới mái hiên chảy xuống, tưới ruộng cũng không có tác dụng gì”.

Lý Trường Huy hơi kinh ngạc, tuy nhiên vẫn gật đầu: “Đa tạ.”

Người trẻ tuổi cười gượng vài tiếng: “Không có việc gì, không có việc gì, Trường Huy ca, ngươi bận việc đi, ta đi trước đây.”

Nói xong liền gánh phân chạy trốn nhanh như bay, giống như sau lưng có quỷ đang đuổi theo hắn vậy.

Một bàn tay của Lý Trường Huy sờ sờ đao sẹo ở trên mặt, mặc dù đã qua nửa năm, nhưng vết sẹo này vẫn không có một chút chuyển biến tốt đẹp nào, thậm chí còn hơi hơi biến thành màu đen, càng có vẻ dọa người.



Thời điểm khuôn mặt không có cảm xúc gì còn tốt, nhưng mặc kệ là khi nói chuyện hay là khi thể hiện cảm xúc thì vết sẹo sẽ trở lên vô cùng dữ tợn, ngay cả chính hắn cũng phải mất một thời gian thật dài mới quen được sự tồn tại của nó.

Nhưng thật ra người ở trong nhà kia ……

Người duy nhất hoàn toàn không sợ hãi hắn, vậy mà lại là người hắn mua về từ ở trên trấn trên để hỗ trợ nấu cơm chăm con.

Dù sao, ngay cả hai nhi tử, khi hắn mới trở về cũng không dám tới gần, phải tới lúc sau khi phân gia thì mới chậm rãi tiếp thu người cha nhìn rất dọa người này của mình.

Lắc đầu, không lại nghĩ nhiều, ý bảo nhi tử đuổi kịp, thời gian không còn sớm, ăn cơm sáng xong còn phải làm việc đấy.

Ngoài phòng truyền đến tiếng khóc của trẻ nhỏ, Lâm Hòa trở mình, giấc ngủ nướng cũng không ngủ được nữa, xốc lên chăn mà bò dậy, đẩy cửa gỗ ra.

Trong viện, một bé trai khoảng bốn năm tuổi đang ôm một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, rất ra dáng mà dỗ đứa nhỏ, đáng tiếc lại không có hiệu quả.

Lâm Hòa: “Mang đứa nhỏ cho ta.”

Trên mặt nam oa trở lên vui vẻ, vội vàng đem nãi oa đưa cho Lâm Hòa ôm lấy, chớp hai đôi mắt to đen: “Nương, đệ đệ bị làm sao vậy, tại sao con dỗ mãi mà không được?”