Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Tới Năm Nghèo Đói

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi bắt đầu ăn tối, bầu không khí giữa ba người hơi ảm đạm. Nhưng không lâu sau Lý Như mở đầu, hỏi về chuyện hai đứa bé đi ra sau núi, Tiểu Lan lập tức hăng hái, cái miệng nhỏ hoạt động không ngừng, nhưng thần kỳ chính là tốc độ ăn cơm cũng không bị chậm lại.

Khi ba người sắp ăn xong, có tiếng bước chân vang lên ở cửa viện. "Mẹ!"

Lý Như vừa vặn uống xong ngụm canh gạo cuối cùng, đặt bát xuống, quay đầu nhìn đứa con trai được nhận nuôi này.

Bức tường trong sân của gia đình cô là làm từ gạch bùn vàng trộn lẫn với đá, tường cao gần bằng một người.

Thiếu niên mười bốn tuổi có cái đầu không nhỏ, cao hơn một cái đầu so với bức tường, cậu ta đi qua bức tường, thấy cả gia đình ngoại trừ cậu ta đều đang ăn cơm mà còn ăn gần xong, lập tức thấy có chút không vui.

Lý Như liếc cậu ta, quay đầu đi không lên tiếng.

Tiểu Lan ở bên cạnh hừ một tiếng, còn làm mặt quỷ, Miên Hoa kéo kéo Tiểu Lan, nhìn sắc mặt Lý Như bắt đầu có chút không vui, cô bé vội vàng nhận lấy bát của Lý Như đi rửa, lại chào hỏi Song Quý.

"Anh Song Quý về rồi à?"

Khi cô và Tiểu Lan đi trên đường đã nghe thấy mấy lời người trong thôn bàn tán với nhau.

Trên đường về Tiểu Lan nhiều lần mắng chửi Song Quý, vẫn là cô bé khuyên cô nhóc vài câu, nói việc này đừng để mẹ biết, nếu không mẹ lại tức giận, Tiểu Lan mới bĩu môi đồng ý.

Cô bé còn tưởng rằng Song Quý đi Tây Vương Trang tặng cá cho dì của mình sẽ về sớm, nào ngờ đi đến tận giờ này. Nhìn vào tay của Song Quý không có gì cả! Tất cả đều cho dì cậu ta rồi?

Lòng của Miên Hoa hơi trầm xuống.

Có thể không giận sao?

"Ừm!"

Song Quý lê chân bước vào viện, rầu rĩ đáp lại.

Đây là lần đầu tiên cả nhà ăn mà không đợi cậu ta!

Cậu ta cảm giác như mình bị bỏ rơi, nhưng nhìn thấy người mẹ nuôi ngồi ở trước bàn, nhìn cũng không nhìn cậu ta một cái, rõ ràng là đang tức giận, cậu ta cũng biết việc lúc chiều cậu ta làm có hơi quá đáng nên cũng hơi chột dạ, vốn là ở Tây Vương Trang đã được giảng cho một tràng đạo lý rồi nhưng bây giờ cũng không có gan mà kêu lớn gọi nhỏ, ngượng nghịu đi đến trước bàn. "Anh trai mau ngồi xuống ăn cơm đi."

Giọng của Miên Hoa nhỏ nhẹ, nhanh nhẹn đi múc cơm cho Song Quý. "Miên Hoa!"

Lý Như nhìn thế thì hơi tức giận, gọi cô bé lại: "Tiểu Lan! Hai đứa lại đây, để hôm nay mẹ cắt tóc cho hai đứa."

Đây là điều mà cô muốn làm từ sớm rồi, ở trong thôn mấy bé gái đều để tóc dài rồi tết đuôi sam, có vài đứa tóc còn dài đến bắp chân.

Nếu như ở một năm mà mọi việc suôn sẻ nuôi tóc dài như thế thì cũng không có gì, nhìn vào còn rất đẹp nhưng biết sao được, năm nay lại mất mùa đói khổ! Nếu cô nhớ không lầm thì những ngày tháng sau này không khác là bao so với ngày tận thế trong tiểu thuyết.
« Chương TrướcChương Tiếp »