Chương 5

Khóe miệng Trương Đại Ngưu hơi giật giật, sau đó lập tức quát một tiếng:

"Mau cất đồ đi, mẹ của mấy đứa vẫn ổn, không có chuyện gì đâu."

Đã lớn như vậy rồi nhưng lại không có một chút chín chắn nào, sau này làm sao có thể thay thế được vị trí của ông chứ?

Trương Đại Ngưu vừa nghĩ đến đây, lại cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Thấy mẹ vẫn ổn, khí thế của hai vợ chồng lập tức biến mất, lại trở lại dáng vẻ của một người nông dân bình thường.

"Không sao là tốt rồi, dọa chết con luôn rồi."

Chung Quyên ngồi ở trên ghế, vỗ ngực vui mừng nói.

Mấy người ngồi với nhau nói chuyện ngày hôm nay.

Cuối cùng, bà nội Vương thở dài nói với Chung Quyên.

"Quyên Tử, ngày mai con mang 20 quả trứng gà vào thành một chuyến, mẹ rất lo lắng cho Hồng Văn và vợ nó, con đi thăm hai đứa nó đi, cũng làm mẹ yên tâm hơn."

Bà cau mày, nói với vẻ lo lắng.

Chung Quyên nghe vậy thì có chút do dự, ngập ngừng nói:

"Không phải con ngại việc… Nhưng mà ngày mai con phải về nhà ba mẹ đẻ một chuyến. Hôm qua ba con vừa bị ngã gãy tay, con phải về nhà xem mới được."

"Ông thông gia thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?"

Bà Vương lo lắng hỏi.

"Con vẫn chưa biết, đợi ngày mai con về nhà thăm thì mới biết được ạ, chắc cũng không nghiêm trọng lắm đâu."

Chung Quyên cũng sốt ruột, bà ấy mới nhận được tin này vào buổi chiều, bây giờ cũng không đủ thời gian để qua đó nữa, vậy nên phải đợi đến ngày mai mới đi được.

Chung Quyên suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Trương Thiên – người trông như đang ngây người nhưng thực ra là đang kiểm tra hàng tồn trong siêu thị bằng ý thức.

"Hay là để nhỏ Ba đi đi, nó cũng đang được nghỉ học, tiện đi lấy lại chăn bông mang về luôn."

"Dạ?"

Trương Thiên lập tức phản ứng lại.

"Được ạ, nhưng mẹ nhớ cho con một ít tiền đó. Mấy hôm trước con mượn anh Hai hai xu để mua sách, lần này cũng tiện trả lại cho anh ấy luôn."

Thực tế là nguyên chủ đã cầm đi mua kem ăn.

"Hai xu?!"

Chung Quyên lập tức trợn tròn mắt.

"Con, cái đồ phá của này! Hai xu đã mua được một cân muối rồi đấy!"

Dù miệng thì mắng nhưng bà ấy vẫn móc tiền từ trong l*иg ngực ra đưa cho Trương Thiên.

Trương Thiên mỉm cười nhận lấy, bỏ vào chiếc ví treo trên cổ, trong lòng lại điên cuồng phỉ nhổ nguyên chủ, đúng là tạo nghiệp mà.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Trương Thiên đã thức dậy trong tiếng la mắng của mẹ Chung Quyên, xuất phát đi đến huyện thành.

Lúc này trời vừa hửng sáng, lúc cô bước ra khỏi nhà cũng chỉ vừa mới hơn năm giờ, đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Trương Thiên cũng đi đến tòa nhà tập thể nơi anh Hai đang ở.

Tòa nhà tập thể tổng cộng có năm tầng, bên ngoài hành lang treo đủ các loại quần áo, quần, ga trải giường.

Trên hành lang còn có người đang nấu ăn, thỉnh thoảng lại có một làn khói trắng bay lên, xen lẫn tiếng nói chuyện ồn ào.

Cả tòa nhà tràn ngập khói bụi, mang tới cảm giác của những năm 50, 60, đây cũng là lần đầu tiên Trương Thiên trông thấy loại hình kiến trúc này, trong lúc nhất thời không khỏi cảm thấy có chút mới lạ.

Đi thẳng lên cầu thang cho tới khi bước lên hành lang tầng 3.

Hành lang vốn rất rộng mở lại chất đống mấy thứ như bếp củi, bếp lò,... chỉ chừa lại một lối rất hẹp để đi qua.

Lúc này đang là giờ cao điểm buổi sáng, cô cần phải đi qua đám đông mới có thể đến chỗ ở của anh Hai.

Ngôi nhà nơi anh Hai và chị dâu Hai đang ở nằm ở cuối hành lang, nhưng hôm nay hình như đã xảy ra chuyện gì đó, có một đám người đang chen chúc ở đấy để hóng chuyện.

Trương Thiên phải phí một chút sức lực thì mới có thể chen vào được.

Cô vừa hô ‘cho cháu nhờ một chút’, vừa ra sức chen vào bên trong.

Nhưng còn chưa kịp chen vào, đã nghe thấy một tiếng hét chói tai truyền tới.

"Ngưu Kiến Dân, anh có phải là đàn ông không hả?"