Chương 46:

Sau khi đi vào một khoảng thời gian ngắn, Trương Thiên đã tới đích đến của ngày hôm nay - khu vực rừng thông.

Cây cối ở đây phần lớn là cây bách và cây thông, cành và lá khô rơi trên mặt đất của chúng là nguyên liệu nhóm lửa cực kỳ tốt ở nông thôn, chỉ cần một nắm nhỏ là đã có thể nhóm lửa được.

Trên mặt đất đa số là cành thông, nhưng số lượng rất ít, Trương Thiên vừa đi vừa nhặt cũng không để ý, bất giác đã đi vào sâu bên trong rừng.

Đến lúc cô phát hiện ra thì thời gian cũng đã trôi qua khá lâu rồi.

Lúc này trong núi rất có thể sẽ xuất hiện mấy loài động vật hoang dã như lợn rừng, trên người cô cũng không có công cụ phòng thân nào, nếu gặp phải, thì cũng chỉ có thể trách bản thân xui xẻo.

Trương Thiên nhìn đống củi ở trong giỏ, dù đã ép xuống mấy lần nhưng cành khô vẫn chạm tới mép giỏ.

Nhiêu đây cũng đủ để dùng một khoảng thời gian dài.

Cô trực tiếp khoác chiếc giỏ lên trên lưng, cầm chiếc cào tre muốn nhanh chóng rời khỏi núi nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

"Hừ hừ… hừ hừ hừ..."

Trái tim của Trương Thiên đập thình thịch, l*иg ngực đột nhiên như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.

Đây là tiếng của... Lợn rừng?!

Gặp phải lợn rừng ở trong núi cũng không phải chuyện tốt lành gì, nhất là trong tình huống bản thân không có một tấc sắt trong tay, gặp phải nó thì có khác nào là dân thường nhìn thấy xe tăng.

Sau khi Trương Thiên xác định được phương hướng phát ra tiếng động, cô nhanh chóng nhìn xung quanh để tìm được chỗ ẩn nấp thích hợp.

Đáng tiếc, ở đây toàn là cây cối, cô chỉ có một cách duy nhất là tìm một cây to chắc khỏe một chút để trèo lên.

Chỉ là… Chết tiệt! Cô lại không biết trèo cây!

Trương Thiên lập tức nghĩ đến việc hay là nằm trên mặt đất giả chết?

Nhưng đây là lợn rừng chứ không phải gấu đen!

Cô muốn khóc nhưng lại khóc không ra nước mắt.

Tiếng thở phì phò của lợn rừng đã càng ngày càng gần ở bên tai, Trương Thiên dùng hết sức để trèo lên cây, nhưng những ‘vật thể đối chiếu’ ở xung quanh lại cho thấy cô vẫn ở chỗ cũ chưa từng di chuyển.

Gió thổi qua, tiếng sột soạt vang lên cũng càng lúc càng rõ ràng, lưỡi hái của tử thần đang nhanh chóng đến gần, nhịp tim của Trương Thiên căng như một sợi dây đàn, như thể chỉ cần dùng thêm một chút lực thôi là nó hoàn toàn có thể đứt phựt.

Ngay khi cô nhìn thấy bóng dáng của lợn rừng, đang buồn bã vì hôm nay có lẽ sẽ phải chôn thây ở nơi này thì một bàn tay to đã đỡ lấy chân của Trương Thiên và đẩy cô leo lên.

!!!

Được cứu rồi!

Giây tiếp theo, trước mắt Trương Thiên lập tức xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai, mà người nọ chính là Triệu Tùng.

"Là anh sao?!"

Cô không khỏi kêu lên một tiếng.

Triệu Tùng liếc nhìn cô, không nói gì, cúi đầu nhìn con lợn rừng ở bên dưới đang đi về phía bọn họ.

Trương Thiên cũng ngậm miệng lại để tránh thu hút sự chú ý của lợn rừng.

Nhưng hôm nay cô giống như bị sao thủy nghịch hành, càng không muốn chuyện gì xảy ra thì nó lại càng xảy ra.

Giây tiếp theo, con lợn rừng dừng lại dưới gốc cây.

Đây là một con lợn rừng trưởng thành, nặng khoảng trăm cân, trông gần bằng một con nghé.

Gốc cây mà hai người chọn khá chắc khỏe, có thể đây cũng là lý do khiến nó trở thành ‘cào gãi ngứa’ hợp lý của con lợn rừng.

Hô hấp của Trương Thiên và Triệu Tùng bất giác nhẹ đi, tính cách lợn rừng rất hung bạo, nếu vô tình đυ.ng phải sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu chọc giận nó thì nó sẽ chủ động tấn công con người.

Phải biết rằng, lợn rừng là loài động vật ăn tạp, không chỉ ăn cỏ mà còn ăn cả thịt.

Dưới sự cọ xát không ngừng của lợn rừng, cả cái cây cũng rung theo từng động tác của nó.

Hai người ăn ý ôm lấy thân cây, tiếp theo chỉ cần đợi lợn rừng thoải mái rời đi, họ hoàn toàn có thể trèo xuống rồi rời đi, an toàn trở về nhà.