Chương 37

"Nếu vậy thì quên đi. Chị cũng đừng để tâm những lời nói khó hiểu của em vừa rồi."

Cô mỉm cười nói với đối phương, sau đó cầm chiếc cốc tráng men trên bàn rồi rời đi.

Vị sản phụ này hiển nhiên tin tưởng vị cứu tinh – cũng chính là chồng của mình hơn, cho nên dù nói thế nào cô ấy cũng sẽ không tin, có khi còn đi kể cho hai người đó những gì mà cô đã nói.

Để không đánh rắn động cỏ, khiến bọn họ ra tay trước, cô đành phải chọn phương án khác.

Chẳng qua nếu đã quyết định như vậy, thì bắt buộc phải làm to chuyện, Trương Thiên muốn nó phải to đến mức khiến người trong thành phố - thậm chí là cả nước không dám tùy ý gϊếŧ hại các bé gái nữa.

Nếu muốn hoàn thành kế hoạch thì trước tiên cô phải đi tìm một người.

Trương Thiên nhớ tới một trong những người bạn chung lớp cấp ba của mình - Thẩm Ninh đã gia nhập Hồng Tiểu Binh sau khi nghỉ học.

Mẹ của Thẩm Ninh là chủ nhiệm Hội Liên Hiệp Phụ nữ, do chịu ảnh hưởng phần nào từ gia đình nên cô ấy rất thích đấu tranh chống lại sự bất công, có thể nói là rất được lòng các bạn cùng lớp.

Trương Thiên cũng biết địa chỉ của Thẩm Ninh, nhưng cô không biết hiện tại cô ấy có ở nhà hay không.

Khi gần đến giờ, Trương Thiên đánh thức anh Hai trước, chờ khi anh ấy đi làm, cô nói một tiếng với chị dâu Mao Bình rồi mới rời khỏi bệnh viện đi tìm Thẩm Ninh.

Nhà Thẩm Ninh rất dễ tìm, ở cùng một khu với nhà dì Lưu.

Đầu tiên Trương Thiên đi đến đó, sau khi hỏi hàng xóm thì được biết Thẩm Ninh đã đến trường họp nên cô bèn đi thẳng đến trường.

Vừa đến trường, đập vào mắt chính là đủ loại khẩu hiệu khác nhau được dán ở khắp nơi, mọi người đều mang dáng vẻ hùng hồn nhiệt tình, hô khẩu hiệu rồi đi thành một đoàn quân.

"Đả đảo Phái Tẩu Tư, quét sạch yêu ma quỷ quái!"

"Bài trừ Phá Tứ Cựu!"

Trương Thiên xuyên qua đám đông, cuối cùng cũng chen được vào bên trong.

Mà đối tượng mục tiêu của cô đang đứng ở trên bục, hào hứng vẫy tay phát biểu.

Khó khăn lắm mới đợi đến khi Thẩm Ninh phát biểu xong thì đã trôi qua một tiếng đồng hồ.

Trương Thiên còn không biết tại sao Thẩm Ninh lại có nhiều điều để nói như vậy, có thể so sánh với hiệu trưởng trường học trước đây của cô.

"Thẩm Ninh!"

Trương Thiên đi ngược dòng người bước vào trong lớp.

Thẩm Ninh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi bèn ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái.

"Trương Thiên?"

"Là tớ."

Trương Thiên mỉm cười gật đầu.

"Không biết chút nữa cậu có rảnh không? Tớ muốn nói với cậu chuyện này."

Kẻ ác cần phải bị kẻ ác trừng trị, người ác như mẹ của Trụ Tử, gọi cảnh sát có thể có tác dụng nhất thời, nhưng chỉ có những người này mới có thể đạt tới sự răn đe tuyệt đối, để đối phương không dám làm những chuyện xấu xa như vậy nữa.

Đáng tiếc, Trương Thiên rất muốn hợp tác với Thẩm Ninh, nhưng đối phương có vẻ lại không nghĩ như vậy.

“Tớ không nghĩ tớ có chuyện gì để nói với loại người như cậu.”

Thẩm Ninh đặt đồ đạc xuống, hai tay khoanh trước ngực khinh thường nói.

Trương Thiên khóe miệng giật giật, lại là một ngày gánh tội thay cho nguyên chủ.

“Tớ biết trước đây tớ đã để lại cho cậu nhiều ấn tượng xấu, nhưng tớ đã thay đổi rồi. Cậu phải tin rằng, dưới sự lãnh đạo của Chủ Tịch, dưới ánh sáng của chủ nghĩa cộng sản, cho dù là kẻ ác cũng sẽ bước vào con đường đúng đắn! Mà tớ còn chưa đạt tới trình độ như vậy.”

Cô lấy ra một cuốn Sách Đỏ Nhỏ (*) đặt lên ngực, chân thành nói.

(*) danh xưng mà người ta gọi là những tác phẩm của Mao Trạch Đông trong thời kỳ Cách Mạng Văn hóa, và cụ thể là " Mao Chủ tịch ngữ lục". Trong cuộc Cách Mạng Văn hóa, người ta coi các tác phẩm của Mao Trạch Đông như một vũ khí thần kỳ mang tính Cách Mạng.

Thẩm Ninh nheo mắt, chăm chú quan sát, xác định đối phương có vẻ không nói dối, vẻ mặt mới dần dịu đi.