Chương 13

Việc thay đổi hình tượng phải nói là vô cùng cấp bách!

Cô nhất định phải sửa lại hình ảnh xấu vừa lười biếng, vừa tham ăn lại hay nói dối của mình trong mắt người thân!

Có trời mới biết, kiếp trước cô là một thanh niên ba tốt, còn từng nhận được giấy khen!

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau Trương Thiên đã ‘cải trang’ rất kỹ, cô xách theo một chiếc giỏ đi đến chợ đen.

Thật ra từ hôm qua Trương Thiên đã muốn tới đây, nếu không phải muốn để chị dâu được uống canh gà nóng càng sớm càng tốt, thì cô đã đi vào bên trong dạo cả mấy vòng rồi.

Để phòng ngừa nhỡ may có chuyện gì xảy ra, Trương Thiên đã cải trang cực kỳ kỹ càng, không chỉ khiến màu da tối đi ít nhất hai tone, còn tô thêm lông mày và đội một bộ tóc giả dài đến ngang tai, trước trán còn có phần tóc mái rất dày, đảm bảo cho dù ông Trương bà Trương có đến thì cũng sẽ không nhận ra đây là con gái mình.

Chợ đen nằm trong một con ngõ khuất, đầu ngõ còn có người thỉnh thoảng đi lại tuần tra.

Trương Thiên bước đến cửa ngõ, đang định đi vào thì bị một người đàn ông cao gầy chặn lại.

"Cô muốn đi đâu?"

Anh ta nhỏ giọng hỏi.

Trương Thiên bình tĩnh nói:

"Tôi muốn đi vào mua chút đồ."

“Vào đi.”

Người đàn ông cao gầy trực tiếp nhường đường.

Lối vào con ngõ rất hẹp, đi thêm vài bước vào bên trong thì cửa ngõ mới dần trở nên rộng rãi hơn.

Hai bên ngõ có rất nhiều người bán hàng đang ngồi xổm, đồ đạc được đặt trong lớp vải bố hoặc giỏ, một tay là có thể xách đi, có lẽ làm vậy thì sẽ dễ chạy hơn.

Cũng không ai nói chuyện quá lớn tiếng, mọi mua bán giao dịch đều được hoàn thành trong tiếng thì thầm.

Trương Thiên chủ yếu muốn xem chợ đen có những gì có thể mua bán, quan sát giá cả và tình hình của các loại mặt hàng, nếu ổn, cô cũng có thể thỉnh thoảng đến đây để trao đổi buôn bán.

Vì mọi người không rao nên cô chỉ có thể chậm rãi quan sát.

Nhìn chung, hàng được bán nhiều nhất ở đây là thịt và rau, phần lớn đều là lương thực, những thứ này đều là hàng khan hiếm, chỉ cần đặt ở đó sẽ không cần lo lắng là không có ai mua.

Trương Thiên đi một lúc, tìm một góc ngồi xổm xuống, đặt chiếc giỏ mà bản thân đang xách xuống.

Trong giỏ đựng hai miếng thịt chân giò, một miếng nặng khoảng một cân, còn lại là hai mươi quả trứng, một gói đường cát trắng và hai nắm mì sợi trứng gà.

Không đến một phút, sạp của cô đã có người ghé hỏi.

"Thịt này bán thế nào?"

Một thím đội mũ rơm nhỏ giọng hỏi.

Trương Thiên lập tức lấy lại tinh thần nói:

"Một miếng một cân, một cân 1 tệ, không cần phiếu."

“Vậy tôi mua cả hai miếng!”

Thím kia mặt mày vui vẻ nói.

Thịt này không nhiều mỡ nhưng trông khá tươi, hơn nữa còn không cần phiếu!

Trương Thiên vô cùng nhanh nhẹn gói thịt lại bằng giấy báo, một tay nhận tiền, một tay đưa thịt, còn báo được lấy trực tiếp từ nhà anh Hai.

Cầm miếng thịt, thím lại nhìn thấy túi đường kia, vừa nãy bà ấy chỉ chăm chú nhìn miếng thịt, cũng không để ý đến những thứ khác.

"Đường trắng của cháu bán thế nào?"

Trương Thiên suy nghĩ một chút, làm một động tác tay:

"Một tệ hai xu, cũng không cần phiếu."

So với giá thị trường thì đắt hơn vài xu, nhưng cô lại không cần phiếu, có thể nói giá này đã là rất có lương tâm rồi.

“Vậy tôi sẽ lấy luôn!”

Thím kia rất vui mừng, sạp này rẻ hơn nhiều so với những sạp khác.

Trương Thiên trực tiếp đưa đường trắng cho bà ấy, trước đó cô đã lấy đường ra và để vào bên trong một chiếc túi kín trong suốt, thế nên sẽ không có thông tin nào bị lộ ra ngoài.

Thím đó nhận đồ, mắt lại nhìn vào mì sợi, chưa kịp hỏi giá thì bên cạnh lại vang lên một giọng nam trong trẻo và đầy từ tính.

"Tôi muốn mua chỗ mì sợi này."

Trương Thiên ngước lên nhìn, một khuôn mặt điển trai mày rậm mắt to đập ngay vào mắt, khiến cô không khỏi nhớ đến vị nam thần cổ trang cực kỳ nổi tiếng ở kiếp trước.