Chương 73: Bế lên

Lạc Lân khẽ động động cánh, nhưng cũng không lập tức liền bay đi, chột dạ mà nhìn về phía cào cào cào.

Cào cào bắn một chút chân, ngồi ở trên đầu Lệ Bác mà nhìn xuống, bắt đầu xoa xoa đôi cánh đã ra hình ra dáng của bản thân, xùy một tiếng nhìn Lạc Lân.

"Muốn đi thì đi, sau này tôi cũng không nhặt xác cho cậu đâu."

Lạc Lân cười hì hì hai tiếng, vỗ cánh liền rời đi. Cào cào buồn rầu nhìn theo, cảm nhận một chút linh lực trong thân thể, quyết định lại ăn nhiều hai viên tinh thạch.

Biết đâu sau này đủ sức đi nhặt xác cho con chuồn chuồn ngốc nọ.

----------------

Chuồn chuồn về đến căn hộ của Khương Dịch, lo lắng một phen phải tốn công phu biên lí do giải thích, nhưng không ngờ y vẫn chưa trở về.

Nghe Khương Vũ nói thì nhiệm vụ lần này sẽ đặc biệt nguy hiểm, vậy bây giờ hắn muốn nhắc nhở một chút cũng rất khó.

Hắn làm gì có máy định vị mà biết Khương Dịch ở chỗ nào.

Chuồn chuồn nhỏ càng nghĩ càng nhập thần, không chú ý đến không gian xung quanh hắn dần vặn vẹo, sau đó là bóng tối bao trùm, Lạc Lân vỗ vỗ cánh, nhận ra bản thân đang lấy góc nhìn thượng đế mà quan sát chiến trường.

Ở đây là chỗ tường thành phía đông thì phải, hắn đã từng đi qua, còn nhớ được. Chỉ là trí não cá vàng, kêu đi tới đó thì không biết đường.

Chỉ là lần đầu tiên biết được dị năng bẻ gãy thời không lại hữu dụng thế này, như thế này cũng được nhỉ?

Chuồn chuồn nhỏ cũng không tốn sức để điều khiển dị năng quan sát, bởi vì hình ảnh giống như cố tình đẩy đưa đến trước mắt hắn, muốn nhìn thứ gì chỉ cần di chuyển mắt là được.

Rất tiện lợi, nhưng kỹ năng này lại không dùng cho chiến đấu, nếu nói đây là một căn phòng độc lập để nghe nhìn thì cũng không sai.

Lạc Lân bình tĩnh lại tâm thế, nhìn Khương Dịch khẩu động cò súng, viên đại xẹt qua lại oanh tạc một cách mạnh mẽ, tàn lửa bao lấy tang thi mà bắt đầu đốt cháy...

Tang thi lại như những cổ quái vật không tình cảm, điên cuồng mà xông tới, chỉ để cắn xé nhai nát thịt của nhân loại, cho dù họ từng là đồng loại...

Tang thi chưa có thức tỉnh ý thức, thì không phải con người, phần người trong họ đã chết hoàn toàn, cũng vĩnh viễn không có khả năng thức tỉnh.

Lạc Lân nhìn chiến trường, cảm thấy vô cùng xa lạ với loài tang thi này, có lẽ là do quá quãng từng cùng nhau sống chung, hắn vẫn chưa kịp định hình về mối quan hệ giữa người và tang thi...

Hoặc có lẽ một phần là do, hắn chỉ là một con côn trùng biến dị, cũng không thích hợp cùng tồn tại, lưu lại bên cạnh con người.

"Mình lại bắt đầu bi quan rồi. Chỉ cần đợi tới khi chế tạo ra vắc xin phòng bệnh thì..."

Lúc đó mạt thế liền kết thúc, con người lại mở ra một kỷ nguyên mới, thay đổi và xây dựng lại gia viên.

Nghĩ tới, cũng là một sự kiện không tồi.

Lạc Lân nhìn đã mắt chiến trường đến hồi tàn cuộc, số người chết cùng số tang thi tương đối, quả thực giống như đàn kiến so với một đàn kiến...

Ờ, so sánh thật khập khiễng.

Chuồn chuồn dời màn ảnh khỏi chiến trường, vọng đi tới nơi xa một chút, hắn tò mò sau khu rừng nọ sẽ có gì.

Lúc trước tại uy áp quá lớn không thể tới gần nhìn được, bây giờ có thể bí mật rình coi lại không dễ bị phát hiện...

Cậu có thể thỏa mãn lòng tò mò rồi.

Màn ảnh dừng lại trước một khuôn mặt, Lạc Lân một thoáng ngây người, thiếu điều lấy tay mà dụi mắt...

Người nọ, bộ dạng phải nói có vài phần giống với Lộ Y, lại còn tùy ý mà đứng bên cạnh Tang thi vương, chuyện này...

"Đây là quân sư của tang thi mà cào cào đã nói tới sao?"

Áp xuống đáy lòng bất ngờ, cậu cũng không xum xoe muốn biết họ nói gì, nhẹ nhàng mà thu hồi thần thức.

"Tiểu Lạc?"

Lạc Lân kinh ngạc quay đầu, cũng không biết bản thân từ bao giờ lại hóa người, nhưng nhìn đến Khương Dịch từ bao giờ đã đứng ở cửa, hắn bỗng dưng cảm thấy chột dạ, mặc dù bản thân không làm điều xấu.

Chỉ là hai chân hơi lạnh...?

Lạc Lân kinh nghi bất định cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy hai chân trắng nõn, cậu không mặc quần!!!!

Mất mặt chết mất thôi!

Thiếu niên ngồi dưới đất, giống như ngượng ngùng mà kéo kéo áo sơ mi trên người, vô thố mà nhìn qua Khương Dịch...

Y sẽ không nghĩ hắn là người xấu đi? Hoặc là kẻ biếи ŧɦái, ở trong nhà người khác lại không mặc quần áo cẩn thận, chắc sẽ bị đuổi ra ngoài quá..!

Khương Dịch bước lại gần, nhìn thiếu niên lại ngây ngốc không nhận ra mình đã bên cạnh, trong lòng lại không vui, giơ tay nhấc bổng người lên khỏi mặt đất.

"Sàn nhà lạnh, đừng ngồi bên dưới."

"Khương..., tôi, thực ra..."

Lạc Lân lắp bắp muốn giải thích, đôi mắt xanh lơ hoảng loạn, đôi tay không biết đáp đâu chống lấy vai Khương Dịch...

Giữa hai người lại có lại không bầu không khí ái muội...

Khương Dịch nhìn thiếu niên bụi bẩn dơ hề hề, nhét thiếu niên vào trong lòng ngực, đôi tay chống lấy mông Lạc Lân để cậu ngồi ổn.

"Đừng sợ, trước tắm rửa một cái, sau đó anh cùng em sẽ nói chuyện."

"...Ừm."

Khương Dịch nhìn thiếu niên không chút cảnh giác liền ngoan ngoãn đồng ý, lòng lại trướng lại khó chịu.

Thật là quá mất cảnh giác, chẳng lẽ thực sự không sợ mình chiếm tiện nghi...

Hoặc là quá tín nhiệm mình. Khương Dịch không dám loạn chuyển tầm mắt, để Lạc Lân ngồi ổn rồi ôm thiếu niên bước vào phòng tắm...

***Cốt truyện quên sạch, nhưng tự nhiên mong muốn full truyện lại mãnh liệt=((