Chương 68: Trở lại căn cứ

Lạc Lân chọc chọc vào áo của Khương Dịch, nhút nhút nhát nhát mà nhìn nam nhân, ý định thăm dò mà trông ngóng.

Y là đang thức hay ngủ thế này? Hắn không muốn một mình mà đối mặt với nhóm người kia đâu.

Phải nói thật là chuồn chuồn có chút sơ chấn với sự nhiệt tình của nhóm Vũ Thiên, cứ nghĩ lại hình ảnh lúc ấy là có chút không khỏe rồi.

Thiếu niên mềm mại đầu tóc hơi rũ, màu xanh ánh mắt hiện lên tia khẩn trương, ngay cả khuôn mặt cũng là thuộc dạng khiến lòng thương của người mẹ trỗi dậy...

Khương Dịch mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt âu lo của thiếu niên, khóe môi không khách khí mà cong lên, lộ rõ vài tia ý cười.

Y giơ tay vuốt vuốt đầu tóc cho Lạc Lân, giọng điệu như dỗ trẻ con mà nói.

"Đừng sợ, bọn họ nhìn tuy hơi dữ nhưng thật ra rất tốt."

Tất nhiên là Lạc Lân biết bọn họ là người tốt, chỉ là có chút biệt nữu không biết đối mặt với lòng tốt của họ.

Trong lúc mà Lạc Lân rối rắm, nhóm Vũ Thiên cũng đã đi đến chỗ đậu xe, nhưng với trực giác của người đã từng gặp rất nhiều hiểm nguy, họ ngay lập tức nhận ra bên trong có người...

Vũ Thiên cảnh giác mà cầm lấy chuôi đao bên hông, mở ra cửa xe.

"Kẻ nào tự tiện dám vào xe của...ông đây!??" - Giọng điệu rất hùng hồn, đĩnh đạc nhưng từ từ lại đi xuống thấp...

Sau đó là đối mặt với đôi mắt lãnh trầm của đội trưởng, cậu chàng giống một con husky làm sai chuyện, ủ rũ cụp đuôi...mà đi vào xe.

"Đại ca, anh về đây từ lúc nào, sao không vào trong tập trung với mọi người?"

Tầm mắt lại rơi xuống thiếu niên đang ngồi bên cạnh Khương Dịch, như là tìm được đề tài giải vây, Vũ Thiên miệng lập tức bá bá nói.

"Đội trưởng, người bên cạnh anh là ai thế? Không phải nói là muốn đi tìm đồ vật sao?"

Hay là anh ấy cứu được mang về? Vũ Thiên âm thầm gạch đi khả năng này, tuy là đội trưởng bề ngoài rất nhân mô nhân dạng, nhưng nội tâm lại lạnh băng hơn bất kỳ ai...

Nổi thiện tâm cứu người còn được nhưng đem về là không thể nào.

Vả lại, hai người này trông cũng quá gần gũi rồi, nhão nhão dính dính, thật muốn đem hai người nói thành không có quan hệ cũng không nổi.

Khương Dịch ho khan hai tiếng kéo về suy nghĩ đang bay xa của Vũ Thiên, đợi tất cả mọi người đều đã ngồi trên xe, Khương thiếu tướng mới nắm lấy tay của thiếu niên còn đang ngơ ngẩn mà nhìn bên ngoài...

"Đây là Tiểu Lân..."

Mọi người an tĩnh mà chờ đợi lời nói tiếp tục, nhưng lại không còn sau đó nữa, cho đến khi xe bắt đầu khởi động, cũng không đợi được thông tin nhiều hơn.

Vũ Thiên không tin nổi mà trợn mắt.

Liền này? Liền này thôi sao!!!

Lạc Lân cũng hơi ngạc nhiên một chút, bởi vì hắn không nghĩ đến Khương Dịch lại kiệm lời tới mức này, hay là y không biết rõ về chính mình nên không nói nhiều?

Lạc Lân cười cười cùng nhóm Vũ Thiên chào hỏi một chút, rồi an tĩnh mà quay người ngồi ngay ngắn.

Nhưng mà cậu đúng là thật không ngờ tiểu đệ của cào cào lại chạy đến cùng nhóm với Khương Dịch, cái này...cũng có thể nói là có thực lực thì tùy hứng phải không?

Lạc Lân âm thầm nhìn một chút, không ngờ Lộ Y cũng không ở đây, bởi vậy khi nhìn nhóm bọn họ, quả thật là ít hơn một chút.

Lạc Lân ngước ngước mắt nhìn bên ngoài, cũng không biết Khương Dịch là chuẩn bị đi đâu vậy, nếu là trở về căn cứ thì rất tốt, dù sao hợp cùng với cào cào thì cơ hội bị rớt áo choàng sẽ hạ thấp nhiều hơn.

"Hiện tại chúng ta sẽ trở về căn cứ, phải đối mặt với nhóm cao tầng phiền như cao dính chó kia sao?"

Vũ Thiên không nhịn được than thở, phải nói cậu chàng rất nản khi nhìn thấy bọn họ, mỗi lần nhìn thấy là y như là lỗ tai phạm nghiệt, nghe bọn họ âm dương quái khí nói gần nói xa.

Lưu Mộng cười cười lên tiếng, ngón tay không tự giác mà quấn quấn tóc, giải thích nói.

"Tuy là họ động tác nhỏ rất nhiều, nhưng vẫn còn tính thành thật, dù sao cũng là nhân loại vả lại có đội trưởng tọa trấn..."

"Họ mới không dám mạo hiểm đâu."

Vũ Thiên nghe thế cũng không lên tiếng, ngưỡng mộ ánh mắt rơi xuống bóng lưng của Khương Dịch, cậu chàng ngay tự lúc bắt đầu đi theo đội trưởng đã hâm mộ người này, lúc nào cũng lí trí và bình tĩnh, dẫn dắt mọi người cùng nhau tiến lên...

Đây thỏa thỏa là một vị thần tượng a~

Vũ Thiên vui sướиɠ mà hừ tiểu khúc, bộ dáng nhẹ nhàng đến không được, nhóm người cũng an tâm thả lỏng. Chờ đợi xe trở về căn cứ, không khí cũng ấm áp dễ chịu hẳn lên.