Chương 41: Lan Nương vô sỉ (1)

Cuộc sống của Ngọc Nương gặp quá nhiều chuyện. Đều là những chuyện không thể ngờ tới, Thẩm Tứ còn tốt. Biết dỗ nàng vui vẻ, nhưng Ngọc Nương suýt nữa đi tìm thầy bói xem vận. Đầu năm đã như vậy, liệu tiếp theo có nên đốt tiền giấy hay không.

Thẩm Tứ quả thực đồng ý, hôm sau mang một xấp tiền giấy. Ngồi xuống trước mặt Ngọc Nương đốt, còn tỏ vẻ. Chuyện này là do ông trời làm xui xẻo, một chút cũng không liên quan tới hắn.

Ngọc Nương vài ngày hờn dỗi Thẩm Tứ, nhưng không được bao lâu. Bị Thẩm Tứ dỗ dành một trận, miễn cưỡng tin tưởng người này.

Ban đầu Ngọc Nương cũng từng nghĩ, Thẩm gia hố người như vậy. Lấy phu quân phải lấy toàn gia phu quân. Nàng nếu chán ghét quá, muốn có muốn hoà ly với Thẩm Tứ hay không?

Nhưng thời đại này, chỉ có nam tử mới có thể làm chủ hộ. Tài lang lại quá nhỏ, Thẩm Tứ rất tốt với nàng. Ngọc Nương cũng không nỡ rời xa Thẩm Tứ.

Có người nam nhân nào có thể để nàng tuỳ tiện quyết định hết thảy. Vì nàng mà trở mặt với người thân ruột thịt. Chỉ cần Thẩm Tứ đối với nàng trước sau như một. Ngọc Nương sẽ không từ bỏ.

Chỉ là Thẩm gia bên kia, Ngọc Nương thật sự không muốn qua tiếp. Lần nào qua đều ầm ĩ, có lần nào về mà không phải suy nghĩ.

Mấy hôm nay thấy Hề gia không có động tĩnh, Ngọc Nương còn tưởng Lan Nương suy nghĩ thông suốt. Vậy mà vài hôm sau, Lan Nương trên cổ cũng không thèm băng vết thương. Lộ ra vết thương đã đóng vảy, trông rất ghê rợn.

Mặt mày xinh đẹp tái nhợt, mặc một bộ y phục đỏ rực của tân nương. Quỳ trước cửa nhà Ngọc Nương.

Ngọc Nương khi biết tin, nhất thời tức giận run rẩy kéo tay Thẩm Tứ ngồi xuống ăn cơm. Tay gắp rau cũng tức đến run rẩy, rơi cả đũa.

Thẩm Tứ cũng thật cạn lời, hắn không hiểu. Bản thân có cái gì tốt, để một muội muội ngoan ngoãn trước kia biến thành bộ mặt dày vô liêm sỉ như thế này.

Cũng không nghĩ cho hắn sẽ phải trải qua những chuyện gì khi nàng ta làm như vậy. Quả thực là bực bội không thôi. Nhưng điều quan trọng bây giờ, chính là dỗ Ngọc Nương.

Lan Nương với bộ dạng đó quỳ ngoài cửa, đã thu hút rất nhiều thôn dân tới vây xem. Chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán khắp nơi.

Lan Nương ở bên ngoài thêm mắm thêm muối. Đáng thương như người sắp chết, oán trách Ngọc Nương. Nói nàng ghen ghét đố kị, là một đố phụ không cho phu quân nạp thϊếp.

Thẩm Tứ vì sợ nàng nên mới trở mặt không dám nhận Lan Nương.

Hôm nay Lan Nương mặc một bộ giá y rất xinh đẹp. Mọi người nên đến chúc mừng uống rượu hỷ. Vậy mà lại ra nông nỗi này.

Lan Nương sắc mặt yếu ớt, giọng khàn khàn không biết đã kêu qua bao nhiêu lần.

“ Chu tỷ, tỷ hãy chấp nhận ta đi. Ta sống chết đã là người của Thẩm gia. Ngoài Tứ lang ra, ta còn có thể gả cho nam nhân nào nữa. Ta cầu xin tỷ, ta tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn hầu hạ hai người. Nếu cửa Thẩm gia không chào đón ta, thay vì để người ngoài soi mói. Ta sẽ đập đầu chết tại đây, chết cũng là ma của Thẩm gia. Chu tỷ, ngươi đáng thương ta. Mở cửa đi a. Ta không cần uống rượu nâng kiệu, chỉ cần mở cửa thu nhận ta mà thôi.”

Những người vây xem cũng thương tiếc cho Lan Nương. Nhất thời dư luận đều nói giúp Lan Nương, phê phán đố phụ Chu Ngọc Nương.

“ Thẩm Tứ nhà cao cửa lớn, nạp thêm thϊếp có việc gì đâu. Đáng tiếc a, lại rước phải một cái dấm chua.”

“ Đúng đó, không thương tiếc Thẩm gia. Vậy cũng thương tiếc Lan Nương chứ, đều đã trao thân cho Thẩm Tứ. Ngoài gả cho Thẩm Tứ ra còn có thể làm cái gì, đáng thương cho Lan Nương a.”

“ Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn Lan Nương chết sao. Ôi, loại người như vậy cũng thật thất đức.”

“ Còn là hài tử đã bế nhầm, lưu lạc bên ngoài hơn 10 năm. Được về Hề gia hưởng phúc, nay lại có sự tình này. Là Thẩm gia nợ nàng, nên trả mới đúng. Hài tử này thật đáng thương.”

Còn có những bà tử đã lớn tuổi, khuyên nhủ Lan Nương.

“ Lan Nương, nếu Thẩm gia không coi trọng ngươi. Thì cũng không nên chấp niệm làm gì, sống cũng không hạnh phúc. Trên trấn nhà mẹ đẻ bây giờ nhà ngươi giàu, sẽ tìm được một phu quân tốt thôi.”

Lan Nương khóc càng lớn, đáng thương đưa tay sờ bụng. Ngọt ngào tủm tỉm cười.

“ Người tốt thế nào cũng không thể so với cha của nhi tử ta. Vì nhi tử, cái gì ta cũng có thể làm. Nếu nhi tử không có cha, thì thật đáng thương. Chi bằng đi theo ta, kiếp sau lại là hài tử ngoan của ta.”

Mọi người xung quanh nghe xong đều căm phẫn, cả đoàn người đều đứng về phía Lan Nương. Hại nữ nhi nhà người ta cũng thôi đi, ngay cả nhi tử cũng muốn bỏ?

Đây là hai mạng người đó.

Một đám người ra vẻ hiệp nghĩa, muốn đòi lại công bằng cho Lan Nương. Có người đi mời trưởng thôn, có không ít người lớn gan. Ném những viên gạch, rau vào cửa lớn nhà Thẩm Tứ.

Một đám người ồn ào, nhao nhao vừa ném vừa mắng to. Mắng Thẩm Tứ sợ vợ, ngay cả thân nhi tử không nhận. Không có mặt mũi làm nam tử.

Mắng Ngọc Nương nữ tử không có tam tòng tứ đức, là một đố phụ đáng bị phỉ nhổ, đáng bị hưu. Không biết khuyên nhủ phu quân thu nhận Lan Nương, còn ngăn lại. Quả thực táng tận lương tâm, không có phẩm chất tốt.

Không xứng đáng làm nương, làm nương tử. Còn thổi gió, Tài lang sau này lớn lên nhất định sẽ bị Ngọc Nương dạy hư.

Ngọc Nương tức giận tới nỗi ném một chiếc bát trên bàn. Nàng lại không ngờ, Lan Nương mặt dày tới nước này. Cắn chết không buông Thẩm Tứ. Còn tới mức dùng chiêu đó, đúng thật là không biết xấu hổ.

Trong bụng Ngọc Nương một bụng tức, nếu không phải Tài lang đang khóc. Nàng đã sớm mất hết lý trí muốn xông ra ngoài cho Lan Nương một cái tát.

Ngọc Nương không nghi ngờ Thẩm Tứ, tin tưởng chàng tuyệt đối. Sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng nghe những lời nói đó, Ngọc Nương còn giơ tay đánh Thẩm Tứ vài cái cho hả giận.

Thẩm Tứ còn có thể làm gì, chịu đựng dỗ dàng Ngọc Nương. Thẩm Tứ cũng thật khó chịu, Lan Nương vì sao lại muốn làm mọi chuyện trở nên ghê tởm tới mức này.

Hắn và Lan Nương trước kia là huynh muội, có thể làm cái gì để nàng ta mang thai? Để vào cửa Thẩm gia, Lan Nương đúng là bỏ cả vốn lẫn lời.

Tiếng mắng chửi đập cửa rất lớn, bọn họ mắng hắn cũng thôi đi. Lại còn mắng Ngọc Nương, Thẩm Tứ mím chặt môi.

Muốn ra bên ngoài lý luận một phen. Nhưng lại bị Ngọc Nương kéo tay lại.

“ Họ không phải đi mời trưởng thôn sao? Đám người đó đang rất kích động. Đợi trưởng thôn tới, chúng ta ra sẽ ổn thoả hơn.”

Chuyện này giống như chỉ có trong sách, vậy mà còn có kẻ ghê tởm làm ra. Lan Nương không phải nói có thai sao? Không phải nói là đáng thương lắm sao?

Vậy còn không biết ai đáng thương hơn đâu.

Ngôi nhà này xây dựng cửa lớn rất chắc chắn, nếu không bị một đám người đập như vậy. Đã sớm đổ, có hai cửa phụ nhỏ bên cạnh vườn. Chắc hẳn không có ai, Ngọc Nương cắn chặt răng để Thẩm Tứ đi mời đại phu.

Không những mời một đại phu, mà phải hơn hai ba vị. Nhất định phải mời được cả Hạnh Nương qua đây.

Trong câu chuyện đáng thương bế nhầm của Lan Nương. Không phải chỉ có nàng ta đáng thương từ nhỏ đã không thể sống cùng thân nhân. Mà còn có Hạnh Nương.