Nhìn tờ hoà ly trên tay, lại có những điều kiện trên giấy. Hoa Nương ôm lấy Mặc Nương và Vu lang khóc nấc lên. Cuối cùng, bọn họ có thể thoát khỏi cảnh đó rồi.
Hoa Nương sống tại Chu gia, được Chu gia hết lòng chăm sóc. Đáy lòng vốn lạnh lẽo giờ cảm kích không thôi. Hoa Nương áy náy cầm lấy tay Ngọc Nương.
“ Muội yên tâm, 20 lượng đó. Ta nhất định sẽ trả cho muội.”
Ngọc Nương mỉm cười lắc đầu.
“ Đại tỷ, thật ra mọi chuyện. Cũng có lỗi của ta, sau này tỷ hãy sống thật tốt. Có vấn đề gì hãy đến tìm ta.”
Hoa Nương không nhịn được ôm lấy Ngọc Nương khóc. Suất thời gian qua, nàng ấy cũng không dám tưởng tượng mình có thể hạnh phúc như ngày hôm nay.
Cả Chu gia đều ôm nhau khóc, nhưng đáy lòng lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Gia đình cuối cùng vẫn là nơi bao dung nhất trên đời này.
Nhân lúc trên trấn mở chợ phiên, Ngọc Nương liền mua rất nhiều đồ. Chia thành nhiều phần đưa tới Chu gia, Thẩm gia, Mai tẩu tử. Lan Nương thời gian này đều tới trông giúp Tài lang, Ngọc Nương cảm kích mua cho Lan Nương một cây trâm bạc.
Lan Nương giật mình không muốn nhận.
“ Tứ tẩu, chúng ta là người một nhà. Có chuyện gì khó khăn giúp đỡ nhau là điều đương nhiên. Tẩu đừng khách khí.”
Ngọc Nương mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Lan Nương.
“ Ngươi nha, ta đây không phải muốn để dành của hồi môn giúp ngươi sao. Cầm lấy đi.”
Lan Nương đỏ mặt cúi đầu nhận lấy, lại ngọt ngào nói.
“ Tẩu với Tài lang ngồi đi. Ta xuống bếp giúp tứ ca làm cơm.”
Ngọc Nương cười gật đầu. Lan Nương dạo gần đây thường xuyên cãi lời Hề thị tới đây chơi. Còn giúp Ngọc Nương không ít chuyện, Thẩm Tứ cũng thân thiết với nàng ấy. Ngọc Nương dần yêu quý Lan Nương, thường ngày đều giữ Lan Nương ở lại ăn cơm.
Không biết Hề thị ở chỗ nào nghe được sự việc của Chu gia. Giận đùng đùng tới gõ cửa Thẩm gia.
“ Chu thị, ngươi hiện tại là người của Thẩm gia. Ngươi đang làm cái gì? Thật không biết xấu hổ.”
Ngọc Nương rửa nốt rổ rau còn lại, mới trả lời Hề thị.
“ Nương có gì từ từ nói. Làm như vậy sẽ đánh thức Tài lang đang ngủ.”
Hề thị hận không thể tát nàng một cái, có 20 lượng bạc trước mắt. Nào còn để ý tới tôn tử.
“ 20 lượng bạc, ngươi dám chu cấp cho Chu gia 20 lượng bạc. Ngươi dám xúi giục phu quân vô lễ thì thôi đi. Nay lại lén lút xíu giục nhi tử ta lấy ra 20 lượng. Đồ chết bầm, thật làm ta tức chết. Bên phía nhà của phu quân muốn ngươi giúp ngươi lạnh mặt từ chối ta, bên phía nhà ngươi thì dễ dàng quá đúng không. Ôi ông trời ơi, thứ nàng dâu thất đức gì thế này a.”
Ngọc Nương kiên nhẫn giải thích.
“ Ta không biết nương nghe được ở đâu. Nhưng sự việc không phải như vậy, là mượn. Không phải cho.”
Hề thị đột nhiên cười lạnh, nghĩ tới lời Phù Nương nhắc. Thẩm Tứ không có mắt không đứng về phía bà, không thể lấy cứng về ném. Liền trừng mắt đòi tiền.
“ Ngươi có lòng cho Chu gia như vậy. Cũng không thể để bên thiệt bên khinh. Ngươi cũng cho ta mượn 20 lượng bạc đi.”
Ngọc Nương hít thở sâu một hơi, nàng cũng không phải bên này nhẹ bên kia nặng. Cho đại tỷ bạc là hoàn cảnh thực sự cần thiết, nếu Thẩm gia khó khăn. Nàng cũng không do dự một chút mà lấy bạc ra. Nhưng có lý nào lại bị đòi như vậy, Thẩm gia hiện tại cũng không có khó khăn gì cho cam mà cần đến 20 lượng bạc.
“ Nương có gì khó khăn cần 20 lượng sao, cứ nói ra. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”
Hề thị cứng họng một hồi, lại cứng rắn.
“ Đồ chết bầm, mau giao bạc ra đây. Nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Phù Nương nhìn lén ngoài cổng, chán nản sờ trán. Đã dặn dò Hề thị cắn chết không buông việc chu cấp 20 lượng bạc cho Chu gia. Tuyệt đối không đánh lảng sang chuyện khác, có sơ hở tiểu tiện nhân thối đó nhất định thừa cơ nhảy vào. Cắn chặt việc này, không có 20 lượng bạc mang về ít ra cũng được không ít đồ an ủi.
Ngọc Nương lại nhìn thấy Lĩnh tẩu tử xách vài sọt khoai tây muốn tới bán. Hề thị quay lưng về cổng nên không thấy. Tay tàn nhẫn bấu chặt vào chân, đau đến nỗi đỏ mắt.
“ Nương, người có gì có thể nói ra. Cũng không cần nhân lúc Tứ lang không có nhà mà bắt nạt ta như vậy. Tài lang còn nhỏ, nhà xây đều vay mượn khắp nơi. Nơi nào có thể lấy ra 20 lượng bạc a.”
“ Tiện nhân, không cần ăn nói làm người ta chán ghét như vậy. Hồ ly tinh quyến rũ nhi tử ta, một đám ngày ăn cơm trắng ở nhà sang. Đáng thương ta, cơm không có mà ăn nhà thì dột a. Đây không phải là muốn để ta mau chết sao …..”
Hề thị cũng không yếu thế, ngồi xuống dưới đất khóc lớn. Giọng đanh thép gào khóc vừa đập tay xuống nền gạch.
Lĩnh tẩu tử đến cửa vừa vặn nhìn thấy, là người thường lui tới bán khoai tây. Phu quân lại được Thẩm Tứ thuê chăm sóc vườn trái cây. Bình thường cũng thân thiết với Ngọc Nương, vốn muốn tránh phiền phức quay đầu đi về. Nhưng nhìn Ngọc Nương loay hoay bế hài tử đang gào khóc, bộ dạng khóc không thành tiếng.
Lĩnh tẩu tử lại nhìn thấy Phù Nương lấp ló sau cánh cổng, kêu lớn tiếng.
“ Phù Nương muội muội, ngươi không vào dìu nương ngươi bị ngã. Còn đứng đây lén lút làm gì nha.”