Chương 11: Lên trấn

Việc xé mặt nhau như vậy, đương nhiên sẽ không dùng cơm chung. Bữa chiều, Ngọc Nương biết Hề thị sẽ không cho mượn bếp nên dự định tới chỗ Mai tẩu tử mượn bếp tạm. Ngày mai Thẩm Tứ sẽ dựng một cái bếp nhỏ bên cạnh phòng nàng.

Nhưng La thị đột nhiên gõ cửa phòng, Ngọc Nương tò mò mở cửa ra.

La thị gương mặt nhăn nhó miễn cưỡng nở nụ cười lấy ra l*иg cơm trên tay:

” Ta cũng không có đồ ăn gì, sáng còn dư lại bánh ngô. Các ngươi không có bếp, liền lấy ăn tạm đi.”

Ngọc Nương hơi giật mình nhìn La thị, nhưng nhìn Thẩm Đại chống tay cách đó không xa nhìn về hướng này. Liền hiểu đây là ý của Đại bá. Liền cảm kích nhận lấy:

” Cảm ơn đại tẩu. Ta sẽ rửa sạch bát rồi đem trả.”

La thị hơi khó chịu gật đầu đi khỏi, trượng phu quá hiền lương. Giờ này còn có thể nghĩ tới bọn họ, cũng không nghĩ tới sau này cuộc sống của bọn họ sẽ như thế nào. Tuy rằng nhị lão vẫn có sức làm việc, nhưng La thị ngày thường lười biếng. Lại có hai tiểu cô cửa không ra, nuôi dưỡng như tiểu thư nhà giàu. Càng nghĩ La thị càng bực bội.

Ngọc Nương cứ như vậy giải quyết bữa chiều bằng bánh ngô. Ngày mai có lẽ sẽ tốt rồi.

Sáng hôm sau Ngọc Nương dậy sớm hơn mọi ngày, ra giếng nước giặt quần áo sớm. Tránh gặp Hề thị lại phiền phức. Đi tới đã thấy Ngu thị, Thẩm thị vui vẻ vừa giặt vừa nói chuyện cạnh đó. Thấy Ngọc Nương liền vẫy tay, nàng nghĩ hai tẩu tử hẳn là có cùng suy nghĩ với nàng.

Thẩm thị bát quái chuyện hôm qua:

” …lúc ta mở cửa thấy đại tẩu còn giật mình.”

Ngu thị phúc hậu cười:” Đều là tâm ý của đại phòng. Sau này chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau.”

Ngọc Nương cũng nói:” Đúng vậy, hai tẩu tẩu nếu có chuyện gì cần giúp đỡ. Cứ nói với Nhị lang cùng ta. Nếu về vấn đề tiền bạc, ta cũng sẽ cố gắng giúp đỡ một hai.”

Nhị phòng, tam phòng là người thành thật. Cũng không dám cắt xén tiền, chỉ sợ trong túi chẳng có bao nhiêu. Ngọc Nương ốc không mang nổi mình ốc, nhưng giúp đỡ một ít chắc vẫn có thể.

Ngu thị, Thẩm thị chỉ cười cảm kích. Trong lòng cũng biết rõ, đôi tân lang tân nương mới cưới. Nơi nào dư tiền.

Ngọc Nương vào phòng như thường lệ, chợt nhận ra có gì đó không đúng. Đồ đạc ngăn nắp mọi ngày đều có chút lộn xộn, Ngọc Nương thấy Thẩm Tứ vừa lên rừng hái quả dại về. Liền lo lắng chỉ chỉ vào phòng hỏi:

” Tướng công, có cướp.”

Thẩm Tứ cũng thấy không đúng, cùng Ngọc Nương kiểm tra đồ đạc. Cũng may không mất cái gì, tiền Ngọc Nương giấu rất kỹ nên vẫn nguyên.

Ngọc Nương thở phào nhẹ nhõm, đây là tất cả số tiền của nàng nha. Nhưng kẻ trộm này ….

Lúc này bên ngoài tiếng của Thẩm thị nói lớn:” Nương đang làm cái gì trong phòng ta vậy?.”

Ngọc Nương và Thẩm Tứ vội vàng chạy tới chỗ Thẩm thị.

Hề thị trong phòng làm như không có việc gì, vẻ mặt xụ xuống đi ra cửa:

” Sáng nay ngươi tới trộm chậu, ta tới đây lấy lại. Sợ tên chết bầm nào không có mắt trộm mất.”

Thẩm thị nhìn cái tủ cũ chưa kịp đóng, bên trong một ít quần áo bị lộn xộn như bị ai lục tung ra. Thật sự cảm thấy không có gì để nói, kiểm tra cũng không thấy mất gì mới thả lỏng. Hành vi này của Hề thị khiến Thẩm thị cảm thấy buồn nôn. Có mẹ chồng nhà ai lại vào phòng con dâu lục lọi đồ cơ chứ?

Thẩm Nhị xấu hổ nhìn Thẩm thị, cũng cảm thấy hết sức kì quặc, nhân lúc không ai ở đây mà nương lại như vậy. Cũng bàn bạc với Thẩm thị:

” Ta nghe trưởng thôn nói còn trống một căn nhà hoang cũ. Chúng ta liền dọn tới đó đi.”

Thẩm thị lúc này mới nhịn lại, lập tức chỉ huy hai hài tử nhà mình dọn đồ đạc. Ý tứ rất rõ ràng, lập tức dọn khỏi đây.

Ngu thị kiểm tra cũng may chưa có việc gì, cũng nhất quyết dọn ra khỏi Thẩm gia.

Ngọc Nương nhìn Thẩm Tứ, xem ra ý nghĩ nhất định phải làm hoa quả khô bán đi thôi. Dù như thế nào cũng phải làm được.

Ngọc Nương nói ra ý nghĩ của mình cho Thẩm Tứ nghe:” ….chúng ta tạm thời lên trấn trên thuê một căn phòng. Rồi ta sẽ bán hoa quả khô, chàng xem có được không?.”

Thẩm Tứ không biết hoa quả khô là cái gì, nhưng vẫn cân nhắc nói:

” Vậy còn bốn mẫu ruộng phải làm sao?.”

Ngọc Nương trưng vẻ mặt đáng yêu lung lay tay chàng:

” Tạm thời chưa có vụ mùa gì. Chúng ta tạm thời cứ để như vậy, lên trấn không thành công liền về có được không.”

Thẩm Tứ tâm mềm nhũn, xoa xoa đầu nàng đáp ứng. Dù sao đất vẫn ở đấy, không chạy được.

Sáng hôm sau, Ngọc Nương sắp đồ vào một cái bao nải. Cũng không có gì nhiều, nên không lâu đã sắp xong. Ngọc Nương trước tiên muốn về nhà mẹ đẻ trước, lấy chút táo mang đi. Táo của Chu gia vừa to vừa ngọt. Vô cùng ngon.

Thẩm Tứ đã thông tri ý định muốn lên trấn của hai người cho Thẩm gia. Nên sáng sớm liền dứt khoát đi tới Thạch Hoa thôn.

Đại tẩu Hoa thị thấy hai người liền giật mình, rất nhanh tiếp hai người vào nhà.

Hoa thị lấy ra vài quả táo, liếc nhìn túi đồ của Ngọc Nương. Lo lắng nói:

” Đây là có việc gì.”

Lăng thị được tiểu tiểu Lý lang gọi về, liền giật mình đi vào. Vội vàng hỏi Ngọc Nương. Ngọc Nương chậm rãi kể sơ lược qua, thấy Thẩm Tứ không ở đây liền thở dài. Thật ra nàng sợ không lựa đúng lời, sẽ thành nói xấu mẹ chồng a.

Lăng thị hơi nhíu mày:

” Tuy hơi kỳ quặc. Nhưng ở riêng cũng tốt.” Lại cầm tay nàng kêu hai người ở đây một thời gian. Ngọc Nương sợ Lăng thị kiên trì, bèn nói đã hẹn sẵn mô giới xem phòng. Không thể ở.

Lăng thị bèn thôi, lại đi gϊếŧ một con gà mang hầm với măng. Lại xào trứng, hầm đậu. Chạy đi mua thêm chân giò về ăn trưa.

Trước khi đi còn kiên quyết để đại ca nàng Chu Lỵ lấy xe bò đưa lên trấn. Chất thêm hai sọt quả, đa số là táo lên xe. Mang thêm 5 cân gạo, 20 quả trứng. Một sọt rau xanh các loại cà chua, dưa chuột, cải,…. Lén lút đưa cho Ngọc Nương 5 lượng bạc, nhưng nàng nhất quyết không nhận.