Mùa hạ ở Thẩm gia thôn rất nóng nực, ánh nắng váng chói chiếu xuống như muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ. Dù đã chiều tà nhưng những người dân chất phác ở đây đều đang lặn lội ngoài đồng trồng trọt, chỉ mong sau này kết quả sẽ khấm khá hơn chút.
Thẩm gia thôn đa số là những hộ gia đình họ Thẩm, không tới 100 hộ.
Lúc này phía Đông Thẩm gia thôn, tiếng trẻ con ríu rít nô đùa. Không ngừng cười hihi haha hát vang trêu ghẹo tân nương tử của nhà Thẩm Tứ thúc. Dù sao bọn nó vừa có thể chơi vui vẻ, lại được phát kẹo, nên thập phần vui vẻ.
Khách khứa ngoài sân ồn ào chúc rượu, thập phần náo nhiệt. Chu Ngọc Nương lén lút vén khăn hỷ đỏ trên đầu lên, quan sát xung quanh một chút. Căn phòng còn được cho là mới, treo khắp lụa đỏ thắm, cũng không lớn.
Vừa vặn để được một cái giường, một cái bàn, một cái tủ và một ít rương to nhỏ. Chu Ngọc Nương khẽ thở dài, hôm may nàng là tân nương. Nhưng là một tân nương bất đắc dĩ.
Chu Ngọc Nương là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống văn phòng thì bất ngờ gặp tai nạn liền chết.
Sau đó xuyên tới đây thành Chu Ngọc Nương nữ nhi của Chu gia ở Thạch Đào thôn. Niên đại này không có trong lịch sử, thời cổ đại niên sơ nhất. Nghe nói hoàng đế hiện tại họ Hiên Viên, hiệu Ninh đế,Hiên Quốc.
Nàng coi như chấp nhận số phận, an phận làm một cô nương nhà nông cổ đại. Chu Ngọc Nương cố gắng thích ứng ở đây sống sót, thì nàng xuyên tới chưa tới 5 ngày liền mặc hỷ phục gả cho Tứ lang Thẩm Tứ ở Thẩm gia thôn.
Chu Ngọc Nương cảm thấy bất đắc dĩ, tâm lý chưa ổn định liền tới làm dâu nhà người ta. Cũng may nàng kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, xem như miễn cưỡng sống sót. Hơn nữa thanh danh của Thẩm Tứ không tồi, không chừng thật sự có thể sống với nhau.
Chu Ngọc Nương là người cực kỳ khách quan, nàng vốn là một cô nhi, chăm chỉ mà trưởng thành. Hiện tại xuyên tới đây, nàng coi như ông trời cho nàng cơ hội làm lại.
Chu Ngọc Nương kiếp trước niềm khao khát chính là sau khi đi làm vài năm, kiếm được chút tiền mua một mảnh đất nhỏ. Sau đó trồng trọt, nuôi gà yên tâm làm một trạch nữ cửa không ra, làm một cá mặn hưởng thụ cuộc sống.
Khi Chu Ngọc Nương đang thẫn thờ suy nghĩ, cánh cửa gỗ khẽ kêu kẽo kẹt mở ra. Một cô nương váy hồng chạc 16 tuổi ngại ngùng đi vào, chỉ là nhìn có chút gầy. Thẩm Mạn Nương nhỏ nhẹ đi tới cái bàn, từ trong l*иg nhỏ lấy ra một bát canh và đũa bánh bao vừa nói:
”Tứ tẩu, muội là Mạn Nương. Tứ ca dặn muội sợ tứ tẩu đói, nên kêu muội đưa chút đồ ăn cho tứ tẩu.”
Chu Ngọc Nương cũng biết đây là muội muội của Thẩm Tứ, cũng biết sơ sơ về nhà chồng. Nên mỉm cười nhu hoà nói:” Cảm ơn muội muội..”
Rồi nàng vờ như ngượng ngùng cúi mặt xuống:” Ta quả thực có chút đói.”
Nàng đây là nói thật, nàng bị các thẩm thẩm lôi kéo từ sáng sớm trang điểm. Chỉ kịp há mồm ăn ngụm cháo, giờ đã quá chiều. Bụng quả thực có chút trống.
Thẩm Mạn Nương phì cười, tứ tẩu này vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện. Nên Mạn Nương vừa chờ Ngọc Nương ăn vừa nói chuyện.
Chu Ngọc Nương cảm kích nhị muội không thôi, cũng âm thầm vừa lòng tướng công sắp tới của mình.
Trời đã tối dần, đèn dầu trong phòng cũng đã thắp lên ánh sáng yếu ớt. Tiếng náo nhiệt bên ngoài sớm đã chấm dứt, lúc này Chu Ngọc Nương mới thấy rõ diện mạo phu quân của mình.
Thẩm Tứ rất cao, thân hình lại vạm vỡ. Mặt mũi cũng được coi là tuấn tú, từ khi bước vào phòng ánh mắt Thẩm Tứ sáng quắc nhìn Ngọc Nương. Làm nàng mặt già của nàng không nhịn được ửng lên ánh đỏ hồng.
Thẩm Tứ có lẽ hơi say rượu, nhưng một nam nhân cao to lúc này cũng hơi ngượng ngùng nói:
” Nương tử, ta đi lấy chút thức ăn và nước nóng cho nàng.”
Ngọc Nương ra vẻ trấn tĩnh gật gật đầu, còn không quên nói:
” Đa tạ tướng, tướng công.”
Thẩm Tứ nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của tức phụ nhà mình, khéo môi kéo lên vui vẻ ra ngoài.
Ngọc Nương thấy Thẩm Tứ là người thành thật, cũng mừng thầm, vậy thì dễ bắt a.
Nhưng nàng đã nhầm to!
Cái gì thành thật chứ, rõ ràng là một tên dã nam nhân chết tiệt. Hành nàng khóc lóc xin tha vẫn còn vô tâm vô phế vận động trên người nàng. Nàng đúng là nhìn lầm người!
Cũng may dã nam nhân này còn biết điều chút, lấy nước tắm tới cho nàng tắm rửa. Lại giúp nàng dọn dẹp, rồi mới nghiêm túc lôi ra một cái hòm gỗ nhỏ chạc bàn tay, khàn khàn nói:” Ngọc Nương, đây là tất cả số tiền ta kiếm được. Đều cho nàng, sau này tiền ta kiếm được đều đưa cho nàng hết. Nàng muốn cái gì chính là cái đó.
Ngọc Nương cũng đã biết đơn vị tiền tệ ở đây, 1 lượng bạc chính là 1000 văn quan tiền. Một cân lúa mạch sẽ khoảng 20 văn, còn tuỳ thuộc chủng loại. Một ngôi nhà nông thôn rơi vào khoảng 20 lượng bạc.
Ngọc Nương do dự mở cái hộp gỗ ra, bên trong có hai lượng bạc sáng bóng. Cũng có một ít đồng xu chừng vài trăm văn. Ngọc Nương biết Thẩm gia cũng chỉ đủ ăn, không ngờ còn có một niềm vui bất ngờ như vậy. Lại tính phụ mẫu cũng cho nàng 3 lượng bạc làm của hồi môn. Nên tâm tình của nàng giờ phút này cũng coi như là tốt.
Thôi vậy, ta đây liền tin tưởng Thẩm Tứ là người thành thật một lần nữa.