Bản chất của con người luôn đồng tình với kẻ yếu, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của đồng loại, sẽ càng là thỏ tử hồ bi.
Vì vậy trong đám người phát ra một vài thanh âm bất đồng.
“Đại đội trưởng, gϊếŧ người thì mới phải ghì đầu xuống đất. Nhà họ Lâm cũng đâu có làm chuyện gì ác lắm đâu, bây giờ áp giải bọn họ lên trấn trên có phải là chuyện bé xé ra to rồi không?”
Lời này là một ông lão sống cũng khá lâu ở trong thôn nói.
“Ý của ông là, chờ đến khi nào bọn họ hành hạ tôi đến chết rồi thì mới được coi là làm chuyện đại ác có đúng không? Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ đến nhà tôi không phải trộm thì cũng cướp, hại tôi chỉ có thể ở nhà giữ nhà, không thể ra ngoài kiếm công điểm, ăn không no uống không xong, đây có tính là đang hãm hại cô nhi liệt sĩ không? Nếu ông thiện lương tốt bụng như thế, bọn họ đối xử với tôi bao nhiêu năm như vậy, sao không thấy ông một lần ra mặt giúp đỡ nhỉ? Ông nguyện ý vì bọn họ nói chuyện còn không phải là vì ông có qua lại với nhà bọn họ thôi sao? Dao không cắt ở trên người ông cho nên ông không biết đau là gì nhỉ? Hay là từ ngày mai tôi sẽ chạy sang nhà ông ăn không uống không nhé, xem ông đại từ đại bi giả làm Bồ Tát được bao lâu.” Thực ra bây giờ Lâm Thiến đã hoàn toàn có thể xử lý gọn một nhà họ Lâm rồi, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, cảm giác như còn thiếu ít “lửa” nữa.
Người Lâm gia ở lại thôn này quả thực là một cái phiền toái, nhưng cô tin với cái bản tính của bọn họ, nhất định bọn họ sẽ có cơ hội lật người.
“Cô dựa vào cái gì mà đến nhà tôi ăn chực?” Ông lão kia vừa nghe thấy Lâm Thiến muốn đến nhà ông ta thì lập tức nóng nảy.
Đây chính là đồ vô lại Lâm nhị đó, ở trong thôn nổi danh là sao chổi, đi đến đâu khắc người đến đó, nếu cô ta mà đến nhà ông ta thì nhà ông ta chết chắc rồi.
“Ha, ông xem, động đến lợi ích của mình rồi thì mới biết xót có đúng không? Vậy tốt nhất là ông bớt giả vờ giả vịt lại đi, người đứng nói chuyện không đau eo.” Lâm Thiến hung tợn trợn mắt với ông ta một cái.
Con trai ông ta đứng bên cạnh dùng sức kéo cha mình ra phía sau, ý bảo ông ta đừng có xen vào chuyện nhà người khác nữa. Xung quanh còn chưa có ai nói gì, ông ta cần gì phải đi rước phiền phức vào người?
Nếu nhỡ may đắc tội cán bộ trong thôn rồi, vậy về sau nhà bọn họ bị làm khó thì biết phải làm sao?
“Đại đội trưởng, chỗ ngói này chắc mua hết khoảng 260 đồng tiền.” Cuối cùng Vương kế toán cũng tính xong, chậm rãi lên tiếng.
“Đại Nha, cháu xem cháu có tính toán gì không?” Đại đội trưởng Trần nhìn về phía Lâm Thiến.
Xong rồi, xem ý tứ này, đại đội trưởng Trần cũng không muốn đưa người nhà họ Lâm lên thị trấn.
Lâm Thiến là người biết xem ánh mắt người khác, cũng rất thức thời, vậy thì cô phối hợp với đại đội trưởng thôi! Ai bảo bây giờ cô vẫn còn nhỏ yếu chứ?
“Đại đội trưởng, chú làm chủ, cháu tin tưởng chú là một người công bằng”, Lâm Thiến đá quả bóng ngược lại.
“Ha hả!” Cái con bé tiểu hồ ly này, tâm tư cũng thật nhiều đó.
“Như vậy đi, các hương thân đều ở đây nhìn, đều là người dân thôn Dương Thụ Truân, chú sẽ xử lý chuyện này công bằng.
Nhà họ Lâm thiếu Đại Nha một trăm tám mươi đồng, bây giờ tiền gạch ngói là hai trăm sáu mươi đồng.
Đại Nha, số gạch ngói này cháu giữ lại, trả lại nhà họ Lâm tám mươi đồng.
Món nợ giữa cháu và nhà họ Lâm đã thanh toán xong.
Người xây nhà sẽ không thay đổi, công điểm thì Lâm Đại Nha tự mình gánh vác.
Đại Nha cháu thấy vậy có được không?”