Đội trưởng Trần cau mày nhìn về phía ông Lâm và bà Lâm.
“Cái này lại muốn gây chuyện gì? Đừng nói với tôi là mấy người thấy thương đứa nhỏ này, quỷ cũng không tin, tôi khuyên mấy người đừng gây chuyện xấu nữa.
Mấy người nhìn xem toàn bộ đại đội, có người nào nhiều chuyện như người nhà họ Lâm mấy người, nói xem, chuyện gì vậy?”
Ông Lâm nhíu mày, “Đại đội trưởng, trời thấy còn thương, chúng tôi là thật lòng thật dạ đấy.
Đây không phải là do đêm qua nằm mơ thấy hai vợ chồng thằng hai sao? Cặp vợ chồng già chúng tôi cảm thấy hổ thẹn với thằng hai trước kia nên muốn bù đắp cho nó.
Nhưng thằng hai đã không còn nữa, vậy chỉ có thể bù đắp cho Đại Nha.”
“Đại đội trưởng, ai không hiểu tính nết của người nhà cũ nhà họ Lâm chứ? Ông ta nói như vậy cháu lại không tin, nhưng mà ông ấy đề nghị giấy trắng mực đen viết ra, sau này không được lấy bất cứ lý do gì để đòi căn nhà.
Đây không phải đã mời chú và mấy chú cán bộ thôn đến sao? Viết lên giấy trắng mực đen, làm nhân chứng. Cũng tránh sau sau này họ nói không tính toán gì hết.”
Ông Lâm, bà Lâm “………………” Không phải cô đề nghị giấy trắng mực đen sao? Chúng tôi nói lúc nào? Quả nhiên là đồ hai mang vô lại, mở to mắt nói dối.
“Có chuyện như vậy sao?” Đại đội trưởng quay sang ông Lâm.
“Vâng, chuyện là như vậy.” Dù có cắn răng cũng phải thừa nhận, chỉ cần có thể thuận lợi xây nhà là được.
“Nếu hai bên đã đồng ý, vậy giấy trắng mực đen viết một công văn.
Kế toán Vương, ông đến soạn công văn đi.” Trần Thiếu Minh nghiêng đầu nói với Vương Kiến Quốc.
Kế toán Vương nhanh chóng viết xong công văn, giao cho đại đội trưởng, Trần Thiếu Minh nhìn qua, cảm thấy không vấn đề gì.
Giao cho Lâm Thiến để cô ký tên.
Lâm Thiến nhận lấy công văn xem một chút, yêu cầu thêm hai mục.
Đại đội trưởng và kế toán Vương giật mình nhìn thoáng qua Lâm Thiến, con bé này có chút năng lực nha.
Lâm Thiến ký tên lên, sau đó dùng mực đóng dấu ấn dấu vân tay.
Đại đội trưởng và kế toán Vương, nhìn thấy bút pháp này càng giật mình.
Chữ đẹp nha, Trần Thiếu Minh là một người làm công tác văn hoá chính gốc, chữ của ông ấy cũng không bằng cô bé này. Đây rốt cuộc là chuyện gì đây? Đứa nhỏ này rõ ràng là lớn lên dưới mí mắt của ông ấy.
Ông Lâm không chút do dự ký tên của ông ta.
Công văn được chia làm ba bản, đại đội giữ một bản, Lâm Thiến một bản, người nhà họ Lâm một bản.
Thật ra người ở đây đều không phải kẻ ngốc, người nhà cũ nhà họ Lâm làm sao có thể có lòng tốt như vậy? Một kẻ keo kiệt muốn chết lại muốn xây nhà ngói cho người ta, người ta không nhận cũng không được, không là quỷ cũng là yêu.
Lâm Thiến thật sự đúng là không sợ, điều này ngược lại lại để lộ nhà cũ muốn làm chuyện gì đó, nhắc nhở Lâm Thiến phải cẩn thận.
Nếu như người nhà họ Lâm thành thành thật thật, im ắng, vậy mới làm cho người ta lo lắng đấy.
Hợp đồng viết xong, đại đội trưởng dẫn người đi rồi, Lâm Thiến cũng phải lên núi.