“Đại Nha khoan đi đã, chúng ta là vì cha mẹ cháu, vì để an ủi cha mẹ cháu, chúng ta có dễ dàng sao?
Sửa căn nhà tốt một chút, cha mẹ cháu sẽ không cần chạy về nhà cũ.
Dù sao nhà cũ cũng có nhiều con cháu, chúng đều rất sợ, đây không phải là vì chúng ta cũng không còn cách nào khác sao?” Ông Lâm tự bịa ra một cái cớ hợp tình hợp lý, vội vàng gọi với theo Lâm Thiến.
Lâm Thiến không quay đầu lại “Tôi không tin các người, chồn chúc tết gà, sao tôi có thể yên tâm được? Trừ khi…… Ai! Bỏ đi, dù sao các người cũng không thể đồng ý, thôi tôi không nói.”
Nói xong cô làm bộ đi ra cửa.
Ông Lâm vừa thấy có hi vọng liền nói, “Được rồi, cháu nói đi, nói không chừng chúng ta có thể đồng ý thì sao?”
Khóe miệng Lâm Thiến hơi cong lên, cô chậm rãi xoay người “Nhân phẩm của các người như thế nào thì tự bản thân các người biết! Nói như thế, lỡ như căn nhà xây xong rồi, các người khóc la ầm ĩ muốn giành nhà với tôi thì làm sao?
Như nhà các người, một nắm rau dại cũng là đồ tốt, sao lại có thể xây nhà cho người khác? Các người nghĩ tôi là đồ ngốc sao?
Trừ khi các người gọi mấy cán bộ thôn và đại đội trưởng tới, giấy trắng mực đen viết rõ, căn nhà này xây xong sẽ là của tôi.
Rõ ràng là các người cho tôi, sau này không được lấy bất kỳ lý do nào để gây rắc rối cho tôi.
Đồng ý thì làm, không đồng ý thì dẹp đi, tôi còn có việc. Không nhiều thời gian rảnh để ở đây dây dưa lằng nhằng với mấy người.” Lâm Thiến lại muốn xem, người nhà cũ muốn gây chuyện quái quỷ gì?
“Cô nghĩ cũng thật hay, tôi…………” Bà Lâm vừa định nhảy dựng lên thì ông Lâm đã dùng sức kéo bà ta lại.
Dùng ánh mắt ra hiệu cho bà ta, nói nhỏ bên tai bà ta: “Đừng để lộ, đến lúc đó nó cũng không còn ở đây nữa, tờ giấy đó chỉ là giấy lộn, người đàn ông trong núi, hiểu chưa?”
Sắc mặt bà Lâm vui vẻ, gửi cho ông Lâm một ánh mắt tán thưởng. Suýt chút nữa bà ta rối lên mà quên mất.
Lâm Thiến nhìn hai người, người nhà cũ là Chung Quỳ rơi vào hố phân, muốn đổi phương pháp gây chuyện à!
Liếʍ môi một cái, có người đòi xây nhà ngói cho mình không tốt sao? Ha hả! Vậy phải khiến cho bọn họ lỗ sạch vốn.
Hiện giờ bà Lâm và ông Lâm không biết, bọn họ đã tự đào một cái hố cho bản thân.
“Được rồi, viết lên giấy trắng mực đen, để ông kêu anh họ thứ hai của cháu đi kêu cán bộ thôn tới đây”.
Ông Lâm kêu cháu trai thứ hai của ông ta là Lâm Việt Sinh đi tìm đại đội trưởng.
Mười mấy phút sau, đại đội trưởng và mấy người cán bộ thôn đều đến.
“Nhóc con, chuyện gì vậy.” Trần Thiếu Minh thấy người nhà cũ nhà họ Lâm đều có mặt.
“Các người ở đây làm gì? Không phải nói căn nhà không cần các người lo sao?”
“Là như vậy đại đội trưởng, bà Lâm và ông Lâm cũng không biết trúng phải gió gì lại đòi xây nhà ngói cho cháu, cháu nói không cần cũng không được.
Chú nói xem có phải bọn họ lại muốn hại cháu hay không? Cháu luôn cảm thấy bọn họ không có lòng tốt, chó có thể đổi được bản tính thích ăn phân sao?” Lâm Thiến đánh đòn phủ đầu, phải thể hiện thái độ là cô không muốn, còn người nhà cũ một hai phải làm cho cô.