“Cái này tốn khá nhiều tiền, để ông tính cho cháu, không lấy của cháu một phân tiền, chỉ thu tiền nguyên liệu của cháu.” Ông Lý vốn cho rằng làm chút đồ vật nhỏ, vậy thì ông sẽ không lấy tiền, nhưng đứa nhỏ này làm nhiều đồ, vật liệu gỗ lại tốn nhiều tiền, ông ấy cũng không có nhiều tiền như vậy để bù vô được! Vì thế ông ấy chỉ không tính tiền công.
“Ông Lý đừng nói vậy, nên tốn bao nhiêu tiền thì ông cứ bấy nhiêu tiền, tiền nguyên liệu và tiền công, tính người ta bao nhiêu thì tính cho cháu bấy nhiêu.
Với lại ông ơi, nhà cháu không có lương thực cũng không có trứng gà, chỉ có thể lấy tiền để đổi cho ông.” Câu sau nói rất nhỏ, từ ‘đổi’ được nhấn mạnh, chắc là ông Lý hiểu.
Cô không muốn lợi dụng người ta vì chút chuyện này đâu, một là ông Lý là một ông già ở góa, với lại một điều nữa, cô với người ta không quen biết, sao có thể lợi dụng người ta?
Chiếm một ít lợi ích như vậy thì làm gì còn tình người chứ? Không có ra lời nhưng bàn tính nhỏ trong lòng Lâm Thiến vang lên tiếng gõ ‘bạch bạch’.
“Cái này, cái này.” Trên mặt ông Lý có chút ngại ngùng.
“Ông ơi, nghe lời cháu, bây giờ ông tính toán, cháu chuẩn bị tiền.” Lâm Thiến tỏ vẻ kiên quyết phải trả tiền.
Ông Lý hỏi rõ ràng Lý Thiến đại khái làm cửa sổ bao nhiêu? Cửa bao nhiêu? Kích thước khoảng bao nhiêu?
Không bao gồm kính, ông Lý không lấy được kính. Ý là vật liệu khan hiếm, ông ấy không thể làm được. Nhưng có người có thể làm được.
Cuối cùng đưa ra một con số, 25 đồng tiền, kích thước cụ thể phải đến chỗ đo thực tế.
“Được rồi, ông à, cháu trả trước cho ông mười đồng tiền, còn lại mười lăm đồng, đợi ông làm xong cháu lại thanh toán tiền một lần cho ông, ông đồng ý không?” Phải để lại một chút tiền, danh tiếng của bản thân không tốt biết phải làm sao? Lỡ người ta sợ quỵt nợ thì sao?
“Được, được, cứ vậy đi, bảy tám ngày là có thể làm xong cho cháu rồi.” Ông Lý vỗ ngực đồng ý.
Lâm Thiến lấy mười đồng tiền ra đưa cho ông Lý, tiền này là ngày hôm qua mang từ nhà cũ kia về.
Ông Lý nhận lấy tiền thì vô cùng cảm khái, cũng không biết miệng ai thối như vậy, truyền tiếng xấu cho một đứa trẻ như vậy, đứa nhỏ này không phải khá tốt đấy sao?
Ra khỏi nhà ông Lý thì cô nhanh chóng trở về.
Vào lúc này, người trong thôn đều đi làm, có vài người không đi làm đều đã lớn tuổi nên làm chút việc trong nhà, vì thế trên đường cũng không có người nào.
Nhìn bốn phía xung quanh không có ai, thật tốt, trên đường về nhà này cô đã lấy rất nhiều viên đá lớn nhỏ vào trong không gian. Nếu hỏi tại sao phải nhặt mấy thứ đó để làm gì? Ha ha, chính là dùng để làm vũ khí phòng thân.
Một đường gập ghềnh, cuối cùng cũng về đến nhà.
Khỏi phải nói, tối hôm trước mưa to một trận, thuận lợi cho người nhà cũ.
Loại bùn này không cần phải trộn với nước, chỉ cần cho trực tiếp cỏ khô vào, trộn lại là có thể dùng.
Vốn dĩ bức tường cũng không còn lại gì, cô liền dở bỏ toàn bộ tường thành bùn, đồng nghĩa với việc phải xây lại toàn bộ tường sân.
“Phải sửa lại cho tôi, sửa cho chắc đấy! Nếu đổ tôi lại tìm mấy người, bắt các người sửa.
A! Cô cô cô, Lâm Tú Tú, đừng nhìn đông nhìn tây, tôi đang nói cô đó, kéo dài công việc đấy à?