Chương 49: Trở Về Là Tốt Rồi

Bởi vì phải vất vả lao động nhiều, dinh dưỡng lại không đầy đủ, sắc mặt của anh hai vàng như nến, dáng người gầy gò, tóc cũng bạc gần nửa, nếp nhăn che kín gò má, khiến cho khuôn mặt trở nên cực kỳ già nua.

Da của hai anh cũng bị phơi đến ngăm đen, lộ ra sự trưởng thành không hề đúng với độ tuổi này( già nua ).

Hẳn là là chút tình cảm của nguyên thân còn lưu lại ảnh hưởng tới, Triệu Hướng Thu chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cay cay sống mũi, đôi mắt giống như bị một lớp hơi nước che mất.....

Dường như không thể khống chế nổi nữa!

Triệu Hướng Thu hít sâu mấy hơi, lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, dịu dàng cười cười: “Cha, u, anh cả, anh hai, chị hai.” Con về rồi.....

Nhưng mấy chữ cuối cùng, Triệu Hướng Thu không thể nói ra nổi, cảm thấy nếu nói ra, nước mắt của cô sẽ không kiềm chế nổi mà rơi xuống mất.....

Cha Triệu Mẹ Triệu vừa nhìn thấy Triệu Hướng Thu còn ngây ngốc một hồi, vốn tưởng rằng là do bản thân bị hoa mắt.

Cho đến khi nghe thấy Triệu Hướng Thu chào hỏi, mới tin rằng cô con gái không biết cố gắng này của hai người rốt cuộc cũng đã về rồi....

Đôi mắt mẹ Triệu lập tức ửng đỏ, môi run run lên như muốn nói gì đó nhưng lại bị cha Triệu kéo tay ngăn lại.

Thành ra cuối cùng bà cũng không nói gì, chảy nước mắt đi ngang qua người Triệu Hướng Thu .....

Nhìn mẹ Triệu như vậy, đôi mắt Triệu Hướng Thu lại bắt cay cay....



Mắt cha Triệu cũng phiếm hồng, cơ mà ông vẫn còn kiềm chế tốt hơn mẹ Triệu, vui mừng tươi cười với Triệu Hướng Thu: “Về là tốt rồi...Về là tốt rồi…

Chưa ăn cơm đúng không, đi, cha bảo u con đi nấu cơm, chúng ta vào nhà ngồi!”

“Em gái, rốt cuộc em cũng trở lại rồi, thật tốt quá!” Triệu Hướng Hạ vỗ vai Triệu Hướng Thu, nhếch miệng cười ngây ngô.

Triệu Hướng Xuân cũng khờ khạo cười: “Em gái lớn, trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! Về nhà rồi thì không ai dám bắt nạt em nữa!”

Triệu Hướng Thu:......

Sao lại càng muốn khóc hơn thế này....

Nắm tay Triệu Trác Nghiên đi vào phòng khác, giữa phòng khách có đặt một cái bàn khá cũ kí, mấy cái ghế dài, mấy cái ghế tựa, mọi người đều đều tự tìm vị trí để ngồi.

Triệu Hướng Thu đặt giỏ tre nhỏ của mình lên trên bàn, kéo tay Triệu Trác Nghiên: “Cha, u, anh cả, chị cả, anh hai, chị hai, đây là con của con, Vương Tú Mai, năm nay 5 tuổi, Tú Mai, chào mọi người đi!”

Triệu Trác Nghiên sửng sốt một chút, mới phản ứng lại rằng cô nhóc còn một cái tên cực quê mùa là Vương Tú Mai.

Aiz, khi nào mới có thể đổi tên vậy trời!