Chương 43: Đọc Sách Nhiều 1 Chút

Sau khi Triệu Hướng Thu trả tiền xong, cầm đồ lên, nắm tay Triệu Trác Nghiên rời khỏi Cung Tiêu Xã, hai người bán hàng thấy cô đi rồi mới thở ra một hơi dài, không ngừng dùng tay áo lau mồ hôi trên trán......

Trước kia mỗi ngày đều như vậy, hôm nay sao tự nhiên lại xuất hiện một người kì lạ như vậy? Người này rốt cuộc là có địa vị thế nào? Rõ ràng là mặc bộ đồ đã rách tung toé, dáng vẻ như ăn xin, sao lại có thể nói chuyện i hệt như mấy vị lãnh đạo thế này?

Hai mẹ con Triệu Hướng Thu đi đến một góc không người, liền bỏ toàn bộ đồ đạc trên tay vào kho hàng trong không gian.

Sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường tiếp theo, đầu tiên là tiệm gạo!

“U, sao u lại có thể lợi hại như vậy? Con phát hiện không có ai mà u không thu phục được hết!” Triệu Trác Nghiên vô cùng sùng bái nhìn Triệu Hướng Thu.

Triệu Hướng Thu cười ha hả: “Lúc không làm gì thì đọc nhiều sách một chút, chuyện gì con cũng có thể giải quyết được!”

Triệu Trác Nghiên mắt trợn trắng, gạt người! Trong sách làm gì dạy mấy thứ này chứ? Mấy cái này đều là tổng kết kinh nghiệm sau những lần thực chiến!

Tiệm gạo ở công xã náo nhiệt hơn nhiều so với Cung Tiêu Xã, nơi này không ngừng có người ra vào mua lương thức, cơ mà hiện tại lương thực đều được cung cấp bởi phiếu mua lương thực có hạn.

Mỗi người trưởng thành mỗi tháng chỉ được 30 cân, căn bản là không đủ ăn, khó trách những người xuyên không đến thời đại này đều làm giàu từ lương thực!



Cơ mà sau khi hỏi thăm giá cả lương thực, chênh lệch trong lòng Triệu Hướng Thu không phải chỉ là một chút!

Gạo chất lượng tốt 2 hào 3 một cân, gạo bình thường 1 hào 5 một cân, bột mì trắng 4 hào một cân, dầu ăn cũng 8 hào 8 một cân, thịt heo 7 hào 5 một cân, trứng gà 6 xu một quả, toàn bộ đều cần trả bằng tiền cùng với phiếu mua hàng.

Dựa theo giá cả này thì 3000 vạn của cô muốn về lại tay chắc hẳn rất khó, gánh thì nặng mà đường thì xa!

Sau khi đi dạo vài vòng ở công xã Tương Dương, Triệu Hướng Thu cảm thấy rằng vẫn là mang hai miếng thịt heo và một bao đường thập cẩm trở về nhà mẹ đẻ ở đại đội sản xuất thôn Triệu thì tốt hơn.

Đương nhiên là 2 thứ này đều không phải mua ở tiệm gạo hay Cung Tiêu Xã, toàn bộ đều lấy từ không gian siêu thị.

Gạo thịt trong tiệm bây giờ chỉ còn lại một ít đồ thừa, tuy rằng cũng là thứ mà người thường không mua nổi, nhưng Triệu Hướng Thu rất chướng mắt mấy thứ đó.

Còn có cái đường thập cẩm bán ở Cung Tiêu Xã kia, gần như là dính thành cục với giấy gói kẹo, cũng không biết đã để bao lâu rồi.

Nếu là cho mấy đứa trẻ ăn rồi đau bụng, bản thân chẳng phải sẽ là tiêu tiền tìm phiền phức bực mình vào người hay sao?