Tôn Vân Hương - vợ của Trần Tuần Lễ đang ngồi xổm ở mép giường, vừa lau nước mắt vừa lấy khăn lau trán cho Trần Hoành Văn.
Phát hiện tầm mắt bị che khuất, vừa quay đầu lại đã thấy là Triệu Hướng Thu đi vào liền lau khô nước mắt, đứng lên chào: “Hướng Thu tới rồi!”
Triệu Hướng Thu nhét mấy bao thuốc vào trong tay Tôn Vân Hương: “Thím, chỉ chốc lát nữa thôi là tới thời gian kết thúc công việc rồi, tôi chỉ nói ngắn gọn, đây là một ít thuốc hạ sốt, thím cầm đi!
Mỗi lần chỉ cho Hoành Văn uống một viên, thuốc pha nước uống thì mỗi lần một bọc nhỏ, một ngày 3 lần, số thuốc này hẳn là có thể uống ba ngày, nếu là Hoành Văn vẫn không khỏe lên, cháu sẽ nghĩ cách khác.”
Nước mắt Tôn Vân Hương vừa mới được lau khô lại chảy xuống, giọng điệu nghẹn ngào: “Hướng Thu, cháu thật sự là cứu tinh của nhà thím!
Hoành Văn vẫn luôn sốt cao không ngừng, bọn ta cũng đã gấp muốn chết rồi, chỗ thuốc này chính là thuốc cứu mạng! Ơn của cháu thím sẽ nhớ kỹ, sau này chắc chắn sẽ trả lại cho cháu!”
“Thím à, đều chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng thuốc này đều là thuốc cháu chưa dùng hết, thím đừng ghét bỏ là được. Cháu phải nhanh chóng đi đây, lát nữa cháu lại đến thăm Hoành Văn.”
Triệu Hướng Thu sau khi nói xong cũng không cho Tôn Vân Hương có thời gian nói mấy lời khách sáo nữa mà lập tức rời khỏi túp lều của bọn họ.
Chỉ là sau khi ra khỏi lều liền phát hiện tình huống có chút không đúng, Trần Tuần Lễ và Triệu Trác Nghiên đang đối diện với một người đàn ông, mắt to trừng mắt nhỏ......
Triệu Hướng Thu:???
Tình huống này như thế nào đây?
Bị người ta phát hiện rồi sao?
Cơ mà nhìn người người đàn ông này có chút quen mắt, nghĩ nghĩ, hóa ra là Cố Thần Bắc tháng trước được điều đến thôn.
Trong thôn lúc ấy không còn thừa phòng để bố trí cho anh ta, nên mọi người dựng cho anh ta một căn nhà giản dị bên cạnh lều tranh của nhà Trần Tuần Lễ, bởi vì xây bằng gạch đất.
Cũng có xà nhà để chống đỡ, giống như nhà của cô, cho nên nhìn cũng khá giống mô giống dạng, không giống như túp lều tranh của nhà Trần Tuần Lễ, gió thổi qua liền.....
Không phải là dân trong thôn liền được rồi!
Lấy địa vị của anh ta cũng không thể làm được gì cô, hơi giảo biện một chút, nói không chừng còn có thể lật ngược ván cờ!
Triệu Hướng Thu đang chuẩn bị sức để thao thao bất tuyệt, thế mà đối phương lại không nói gì, giống như chưa thấy gì hết, trực tiếp xoay người rời đi...
Triệu Hướng Thu:???......
Được, nếu đối phương thức thời như vậy, bản thân cũng không cần phải tìm việc vào người, bây giờ nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này mới là thượng sách