Chương 3: Bị Điện Giật

“Đó đều là đều đồ vật đặc trưng của cả một thời đại. Có rất nhiều đồ cung ứng bằng phiếu, không phải cứ muốn là mua được, thậm chí đôi khi phiếu còn chưa chắc đã được ấy.”

“Thời đó tuy nghèo đói nhưng không có nhiều cám dỗ, khoảng cách giàu nghèo chưa lớn, áp lực cuộc sống của người dân thấp, vật giá ổn định nên con người cũng hòa nhã và đơn thuần hơn. Mẹ hâm mộ quãng thời gian đó lắm…”

Triệu Trác Nghiên cảm nhận được nỗi buồn man mác trong từng câu chữ mà Triệu Thu Vãn kể, có lẽ mẹ lại nhớ đến ông ba xấu xa của cô ấy rồi.

Triệu Trác Nghiên lập tức chuyển đề tài:

“Mẹ, mẹ siêu thật đấy, thế mà còn biết nhiều như vậy! Sao siêu thị của mẹ lại kiếm được mấy món đồ này thế?

Ông chủ của mẹ quá ghê gớm! Nhà bà ngoại hồi trước có những món đồ này không mẹ? Hồi nhỏ mẹ được dùng bao giờ chưa?”

Triệu Thu Vãn thoát khỏi viễn cảnh quá khứ, cô thở dài bảo:

“Lúc mẹ con chào đời là thời kỳ đổi mới rồi. Thời cuộc rối loạn vừa kết thúc, nhà nước mở lại kỳ thi tuyển sinh đại học, mở cửa hội nhập nên nền kinh tế thay đổi từng ngày.

Vật phẩm thiết yếu cho cuộc sống ngày một phong phú, rất nhiều đồ dùng xưa cũ đã dần biến mất giữa dòng lịch sử.

Ông bà ngoại con khi ấy cũng thuận theo thời thế đưa đẩy, dẫn mẹ và hai cậu con lên huyện làm buôn bán nhỏ kiếm ít tiền.

Lúc mẹ đến tuổi đi học cũng học trong trường huyện luôn nên có rất nhiều món chưa từng dùng qua, nhờ đọc tiểu thuyết và xem trên ti vi mới biết được.



Về phần sao siêu thị của mẹ gom được đống đồ này thì hình như ông chủ quen biết đạo diễn của một đoàn làm phim, mượn bọn họ để phối hợp với đợt quảng bá lần này đấy.”

Triệu Trác Nghiên: “…”

“Được rồi, mẹ đã kiểm kê xong! Giờ hai mẹ con mình đi hưởng thụ chuyến du lịch tuyệt vời nhân dịp con tốt nghiệp thôi!”

Triệu Thu Vãn vươn vai, sắp xếp gọn gàng lại từng món hàng rồi ký tên vào cuối danh sách vật liệu.

Xong xuôi hết thảy, cô kéo hành lý của mình, vươn tay chuẩn bị tắt đèn khóa cửa rời đi.

Chẳng qua chớp mắt khi Triệu Thu Vãn chạm tay vào công tắc có lẽ đã bị rò điện, điều duy nhất cô cảm nhận được là sự tê dại lan khắp cơ thể, đầu óc cũng theo sau trống rỗng…

Triệu Thu Vãn tỉnh dậy giữa cơn đau nhức nhối, hình như cô bị xô ngã ra đất, eo đau muốn chết rồi đây…

Là ai? Ai dám làm vậy với cô?

Bà cô này cũng bốn mấy tuổi đầu rồi đấy, xương cốt sao chịu nổi cú xô ác ý như vậy hả?

Nếu bị liệt thì cô sống tiếp thế nào đây? Chẳng nhẽ phải liên lụy Trác Nghiên cả đời?