Chương 29: Phân Nửa Tài Sản

Triệu Hướng Thu ném tay Tào Kim Hoa ra, thu lại vẻ mặt ôn hoà ban nãy, giọng nói cũng cao hơn: “Đừng nói những thứ nhảm nhí đó với tôi, tôi chỉ là kẻ ngốc nhặt củi, nhất định phải lấy đủ số tiền này!

Tôi cho mấy người một cơ hội nữa, đếm từ một tới ba, nếu không xuất hiện 150 tệ ở trong tay tôi, các người sẽ không có cơ hội lần thứ hai ngăn cản tôi vạch trần bộ mặt thật của cái gia môn này đâu! Một, hai......”

Thấy không thể thương lượng được với Triệu Hướng Thu, Vương Đại Thuận chỉ có thể lại lần nữa lên tiếng: “Thôi được rồi, đừng đếm nữa! Bà đưa tiền cho cho cô ta đi!

Sau khi cô nhận được tiền rồi thì nhớ phải giữ lời, không được phá hoại danh tiếng của con trai tôi, nếu không bọn ta sẽ xử đẹp cô!”

Đối với những lời Vương Đại Thuận nói, Triệu Hướng Thu chỉ coi như là đánh rắm, cứ chờ xem ai sẽ xử đẹp ai trước đi!

Tào Kim Hoa sờ soạng trong cái tủ đầu giường nửa ngày trời, lấy ra một cái hộp sắt rỉ sét, mở nắp hộp lên, lấy

một cái khăn tay cũ xưa từ trong ra, trải qua mở tầng tầng lớp lớp thứ đồ mới lộ ra một xấp tiền, mười nguyên, hai nguyên, một nguyên, một xu, một đồng, đủ các loại mệnh giá.

Sau khi đếm đi đếm lại mấy lần, chắc cũng không dưới năm lần, chắc chắn không đưa dư tiền mới cực kì không tình nguyện đưa một xấp tiền cho Triệu Hướng Thu.

Lúc Triệu Hướng Thu vươn tay nhận lấy, Tào Kim Hoa lại nắm chặt lấy nó, tựa như nếu làm vậy thì chúng sẽ không rời xa mình.....

Triệu Hướng Thu bỗng nhiên dùng sức thật mạnh, toàn bộ xấp tiền rơi vào tay cô.



Ái chà, tiền vốn khởi nghiệp đầu tiên của cô ở cái thời đại xa lạ này đã có rồi!

Nhìn Triệu Hướng Thu lấy tiền đi, Tào Kim Hoa đau lòng không thôi, cảm giác như thở không nổi nữa, nửa cái mạng cũng muốn đi theo mấy tờ tiền luôn....

Đây chính là hơn phân nửa tài sản của bà đó!

Chờ đến khi Tào Kim Hoa chuẩn bị đóng cái hộp sắt lại, Triệu Hướng Thu mới phát hiện trong hộp sắt còn có một ít phiếu mua hàng.

Má! Vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng như này! Cái thời đại này sử dụng kinh tế phiếu mua hàng, có tiền mà không có phiếu cũng không mua được đồ!

Bậy giờ còn có thể dựa vào điểm yếu đó của Tào Kim Hoa để lấy thêm chút phiếu mua hàng không ta?

“U à, hộp phiếu mua hàng của người hẳn là cũng có một nửa của tôi nhỉ, giờ đưa tôi luôn đi?”

Tào Kim Hoa nghe vậy, lập tức đậy nắp hộp lại nhanh chóng, sau đó đem hộp gắt gao ôm vào trong ngực: “Cô đừng có mơ đánh chủ ý lên phiếu của tôi!

Đây chính là nhờ tôi tích cóp đã lâu, có mấy cái là tôi đặc biệt đổi với người khác, không liên quan gì tới tiền của cô!”