Chương 14: Phép Thuật Trời Ban

Vậy làm sao để có thể lấy những vật phẩm đó ra?

Có phải là giống như trong tiểu thuyết, nghĩ trong lòng một chút muốn thứ gì là được hay không?

Nhằm chứng thực cho suy đoán của bản thân, Triệu Hướng Thu tập trung hết cỡ lên khu thực phẩm tươi sống, suy nghĩ tới một túi bánh mì:

Xuất hiện trên tay tôi!

Kết quả trên tay cô thật sự xuất hiện một túi bánh mì!

Triệu Hướng Thu:!!!

Triệu Trác Nghiên:???!!!

“Mẹ, mẹ! Mẹ à! Mẹ có học phép thuật hả? Sao có thể biến ra đồ vật chân thật dữ vậy! Bánh mì mẹ biến ra này có thể ăn không?”

Triệu Trác Nghiên kinh ngạc nhìn Triệu Hướng Thu.

“Nếu không chúng ta ăn thử xem?”

Triệu Trác Nghiên:...



Ở đây trời đất bao la, bụng là lớn nhất.

Dù cho Triệu Trác Nghiên cảm thấy chuyện mẹ già nhà mình có thể biến ra bánh mì chân thật như vậy thì quá mức với kinh hoảng, nhưng có kinh hoảng đến cỡ nào cũng không thể thắng nổi cái bụng đói.

Chỉ có thể xé túi, ăn thử một miếng nhỏ....

Ái chà, hương vị cũng không tồi à nha, rất tươi mới, vị cũng rất ngon!

Lại ăn thêm một miếng nữa, ngon thật đó!

“Mẹ, mẹ cũng nếm thử đi, cái này bánh mì rất ngon, giống hệt như bánh mì chúng ta mua ở siêu thi!”

Một túi bánh mì nhỏ này không đủ cho hai mẹ con lấp đầy cái bụng, ngược lại còn làm hai người càng ăn càng đói…

“Mẹ, ăn chưa có no! Mẹ có thể biến ra tiếp không? Lần này có thể đổi món xíu được không? Có vị khác thì lại càng tốt!”

Triệu Trác Nghiên chớp mắt nhìn Triệu Hướng Thu chăm chú.

“Được, còn có thể thêm sữa cho con.”



Triệu Hướng Thu nói xong, trên tay liền xuất hiện mấy loại bánh mì có hương vị khác nhau và hai hộp sữa.

Triệu Trác Nghiên: !!!

“Mẹ, sao mẹ làm được hay vậy? thế này thì thật quá lợi hại rồi! Có thể dạy phép thuật tuyệt diệu này cho con không?”

Phụt! Triệu Hướng Thu bị Triệu Trác Nghiên chọc cho bật cười:

“Cái này không phải là phép thuật, mà là không gian thần bí trời cao ban cho chúng ta, bánh mì và sữa bò mà chúng ta ăn chính là trong không gian này.

Khung cảnh trong không gian này giống hệt như cái siêu thị mà mẹ làm việc, vật phẩm sinh hoạt đều đầy đủ phong phú.

Không phải trước kia con đã từng đọc qua trong tiểu thuyết sao? Trong rất nhiều quyển tiểu thuyết đều có loại không gian thần kì này.”

“Lúc trước bạn học có đề cử một quyển tiểu thuyết, bên trong đúng thật có nhắc tới loại không gian thần kì này.

Cơ mà con còn cảm thấy quá huyền ảo, có hút phản khoa học và lẽ thường, nên con chỉ đọc sơ qua mấy chương liền bỏ, không ngờ được bây giờ chúng ta cũng có được thứ đồ vật thần kỳ như vậy!

Huyền ảo, quá là huyền ảo! Thật sự quá khó tin!”

Triệu Trác Nghiên liên tục cảm thán.