một khắc sau
Phương Triều Chu với mấy dấu chân trên mặt, đứng ở hành lang ngoài phòng Chung Ly Việt Thủy.
Mèo trắng ngồi cách xa hắn một bước, ưu nhã liếʍ móng vuốt.
Nó liếʍ xong, quay đầu nhìn Phương Triều Chu, thấy người tang tang, nhẹ nhàng lắc đuôi rồi đứng dậy đi về phía cửa, nó vừa đến cửa, cửa phòng tự động mở ra một khe nhỏ.
Sau khi mèo trắng đi vào, cửa phòng lại đóng lại.
Đúng giờ Mão, Phương Triều Chu nghe được thanh âm của Chung Ly Việt Thủy từ bên trong truyền ra.
"Phương Triều Chu, mỗi ngày ta chỉ dạy ngươi một canh giờ, trong một canh giờ ngươi phải nhớ kĩ những gì ta nói."
Hắn nói xong, trầm mặc một lúc, thanh âm bỗng trở nên nghiêm túc hơn, "Phương Triều Chu!"
Phương Triều Chu vừa nghe giọng Chung Ly Việt Thủy liền chóng mặt, càng đến gần thì càng choáng, hắn cắn đầu lưỡi, mới miễn cưỡng tỉnh táo, trả lời: "Vâng, sư tổ."
Mà một canh giờ tiếp theo, cả quá trình Phương Triều Chu đều vựng vựng hồ hồ, giọng nói của đối phương dừng lại lúc nào hắn cũng không biết. Mèo đi ra từ phòng Chung Ly Việt Thủy, thấy Phương Triều Chu ngồi xếp bằng đả tọa, nhưng ánh mắt vô hồn, nó chợt biến thành Bạch Hổ, đi qua ngậm cổ áo Phương Triều Chu, kéo người ra ngoài.
Phương Triều Chu bị kéo đi vào chục thước cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn vừa thanh tỉnh, Bạch Hổ liền thả lỏng ra, lại biến về mèo trắng nhỏ xinh, chẳng qua một móng vuốt của nó dẫm lên mặt Phương Triều Chu, đôi mắt uyên ương lạnh băng nhìn hắn chằm chằm, như đang nhìn con mồi của mình, "Meo, đã đến lúc tu luyện, Chung Ly đại nhân nói, mỗi ngày ngươi phải tu luyện đến giờ Hợi."
Tu luyện đến giờ Hợi, chẳng phải thời gian tu luyện mỗi ngày tận bảy canh giờ? Đây còn chưa bao gồm thời gian nghe giảng là một canh giờ.
Phương Triều Chu còn chưa kịp nói gì, mèo trắng liền dẫm lên mặt hắn mà đi, còn lưu lại một câu, "Meo, Hoa Lê Sơn không bao giờ có phế vật, bởi vì phế vật đều bị vứt xuống."
Nếu bị ném xuống từ đây, nhất định sẽ chết a.
Phương Triều Chu bò dậy, lau mặt vài lần, nhỏ giọng nói thầm: "Thì ra mèo ở Tu chân giới cũng bị rụng lông sao?"
Nhưng mà, cảm giác quen thuộc này làm hắn vui sướиɠ.
A Tài là chú mèo hắn nuôi ở hiện đại, sau khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, hắn không có mèo để hút, chán nản một đoạn thời gian dài.
Ở đây hắn không dám nuôi mèo, so với nhân loại thì tuổi thọ của mèo con rất ngắn, nếu so với tu sĩ thì càng ngắn, hơn nữa tu sĩ bế quan ngắn thì nửa năm, dài thì hơn mười năm, càng khó nuôi mèo.
Nhưng con mèo trắng sư tổ nuôi này quá hung dữ.
Bây giờ Phương Triều Chu không dám sờ mặt mình, Tu chân giới chắc không có bệnh chó dại đâu ha? Ở đây còn không có vắc xin phòng bệnh.
Hoa Lê Sơn trống rỗng, người sống chỉ có Phương Triều Chu và Chung Ly Việt Thủy, Chung Ly Việt Thủy đương nhiên sẽ không quan tâm Phương Triều Chu, cho nên sau cả một ngày, Phương Triều Chu đều là một mình.
Phương Triều Chu thích làm việc kết hợp nghỉ ngơi, sau khi tu luyện mấy canh giờ, hắn vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, con mèo trắng kia sẽ từ đâu chui ra, đôi mắt uyên ương kia lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm.
Phương Triều Chu:......
Hắn lại đem cơ thể mới nằm xuống một nửa nâng trở về.
Đinh viện Phương Triều Chu ở, đồ vật trang trí đều phi phàm, mà y phục trong tủ, Phương Triều Chu chú ý một chút, những y phục đó rõ ràng không phải chuẩn bị cho hắn, tuy rằng đều là mới, nhưng trên mỗi vạt áo đều được thêu một con hạc đỏ.
Đình viện này hẳn do Chung Ly Việt Thủy chuẩn bị cho Tiết Đan Dung, những không nghĩ Tiết Đan Dung không tới, mà là hắn đến.
Sau khi Phương Triều Chu nhận rõ sự thật này, ngoại trừ thời gian nghe giảng mỗi ngày, lúc khác căn bản không đến gần nơi ở của Chung Ly Việt Thủy. Dù sao đối với Chung Ly Việt Thủy, gϊếŧ chết hắn cũng như dẫm chết một con kiến.
Từ khi ở Hoa Lê Sơn, dấu chân trên mặt Phương Triều Chu chưa bao giờ mất đi, bởi vì mỗi ngày đều sẽ thêm cái mới. Mỗi sáng khi hắn mới thức dậy, phải qua một đoạn thời gian ý thức mới trở lại thể xác, cho nên mỗi lần đều quên mất con mèo gọi mình rời giường không phải A Tài, hắn luôn theo thói quên ôm mèo vào lòng, sau đó lại hôn một cái.
Mèo trắng mỗi buổi sáng đều trốn thật xa vô cùng cáu kỉnh, bởi vì nó không nghĩ ra, vì sao mỗi lần người này đều có thể ôm nó một cách chính xác như vậy? Cho dù nó trốn rất nhanh.
Có thể nói, hiện tại tất cả tu vi của Phương Triều Chu đều dùng để hút mèo.
Mấy ngày trôi qua, mèo trắng phẫn nộ rồi, nó biến thành hình thái Bạch Hổ, đánh thức Phương Triều Chu.
Vì thế hôm đó, Phương Triều Chu mơ mơ màng màng mở mắt, theo thói quen vương tay ôm mèo.
Hả?
Không ôm được.
Hắn chưa hoàn toàn thanh tỉnh nên không nhận ra có gì lạ, không cho hắn ôm thì hắn tự tới vậy, cho nên hắn bọc chăn lăn một vòng, lăn đến bên người Bạch Hổ, vùi mặt vào lông hổ ấm áp dễ chịu của đối phương.
Cũng là hôm đó, dấu chân trên mặt Phương Triều Chu to hơn ngày thường.
Cho đến lúc đứng ngoài cửa phòng Chung Ly Việt Thủy, hắn cũng không nhịn được hít một hơi. Con mèo trắng này là yêu thú, miệng vết thương tạo ra không thể khép lại nhanh chóng được, hắn lại không có thuốc trị thương, chỉ có thể chờ tự lành.
Đau đớn làm cho hắn nghe Chung Ly Việt Thủy giảng bài cũng không chóng mặt, còn Chung Ly Việt Thủy thi thoảng nghe tiếng Phương Triều Chu hít hà, nhịn không được dừng giảng bài, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay ngươi không có tâm tư nghe giảng, thì rời đi đi."
Phương Triều Chu nghe vậy, hành lễ với cửa phòng, "Cảm ơn sư tổ."
Nói xong, hắn liền xoay người đi.
Đi được không bao lâu, có một con mèo trắng đi theo.
"Meo, lá gan của ngươi thật lớn, ngươi không nhận ra Chung Ly đại nhân tức giận sao?"
Phương Triều Chu thở dài, "Ta biết a, nhưng mà đâu quá ta không nhịn được, tiếp tục đứng đó chẳng phải càng khiến sư tổ sinh khí? Vẫn là để ngày mai tới nghe giảng bài đi." Nói tới đây, hắn ngồi xổm xuống nhìn mèo trắng, ý đồ thương lượng với đối phương, "Hôm nay ta có có thể nghỉ ngơi một ngày không?"
Mèo trắng nghiêng đầu nhìn thanh niên trước mắt, "Meo, ngươi đoán xem?"
Phương Triều Chu cười, "Ta cảm thấy được nha."
Con ngươi mèo trắng co rút thành một đường, lạnh băng nhìn chằm chằm Phương Triều Chu. Phương Triều Chu get được tin tức trong ánh mắt, đứng dậy về đình viện, lẩm bẩm: "Hôm nay là một ngày tốt để tu luyện a."
Sau khi tu luyện đến giờ Hợi, Phương Triều Chu không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm lẳng lặng. Mèo trắng sẽ qua kiểm tra tiến độ tu luyện của Phương Triều Chu, nó nhìn Phương Triều Chu nằm như một khối tử thi, không nói gì, ưu nhã mà nhảy lên bàn đá bên cạnh, đem móng vuốt vói vào chén trà Phương Triều Chu đã uống một nửa.
Phương Triều Chu chú ý tới, nhưng hắn nuôi mèo nhiều năm nên đã quen.
Mèo đều có tật xấu này.
Nhưng trong lòng Phương Triều Chu vẫn có tính toán, không thể tiếp tục như vậy. Hắn không chết dưới móng vuốt của đối phương thì cũng mệt chết. Hiện tại con mèo trắng này là người giám sát hắn tu luyện, chỉ cần có thể lấy lòng nó, vậy mỗi ngày hắn có thể nghỉ một lát đi.
Phương Triều Chu thân là nô ɭệ mèo nói là làm, lập tức bắt đầu thực thi một loạt biện pháp lấy lòng chủ nhân mèo.
Lần một, mèo đều thích cá khô nhỏ.
Hoa Lê Sơn có cái ao, Phương Triều Chu từng đi qua, thấy bên trong có cá. Tối hôm đó, hắn tu luyện xong liền lập tức đến bên hồ, không có cần câu nên hắn quyết định tự mình xuống dưới bắt, cho nên hắn cởi ngoại bào cùng giày vớcuốn ống quần rồi đi xuống.
Vì để chiếu sáng, hắn còn mang theo một chiếc đèn.
Phương Triều Chu dùng pháp thuật cố định đèn ở phái trên ao, thắp sáng trong phạm vi một trượng, liền bắt đầu chính thức vớt cá. Cá trong ao này cũng rất thông minh, qua vài lần, Phương Triều Chu đã bắt được, còn để những con cá đó chui ra ngoài.
"Ngươi đang làm gì?"
Thanh âm bất ngờ vang lên làm Phương Triều Chu giật mình, hắn kinh hách quá độ, vừa quay đầu nhìn thấy Chung Ly Việt Thủy, không có thời gian kinh hách, lại bắt đầu choáng váng.
Chung Ly Việt Thủy nhìn thanh niên nửa người ở trong nước, ngữ khí không tốt, "Đêm khuya sao ngươi lại ở đây?"
Phương Triều Chu dùng nhéo mình một cái, mới miễn cưỡng tỉnh táo trả lời, "Thưa sư tổ, ta đang bắt cá."
"Bắt cá? Vì sao phải bắt cá?" Chung Ly Việt Thủy nhăn mày.
"Ta cho mèo...... A, không, cho mèo trắng đại nhân sư tổ nuôi bổ thân thể." Phương Triều Chu nói.
Ngữ khí của Chung Ly Việt Thủy càng không vui, "Nó không cần ngươi bắt cá để bổ thân thể, còn nữa, ngươi là tu sĩ, vì sao phải giống phàm nhân tự thân xuống bắt cá?"
Ở trong mắt hắn, thanh niên trước mặt thật sự vô dụng, nếu không phải là là Tiết Đan Dung cầu hắn, hắn căn bản sẽ không mang theo một người như là bùn lầy lên Hoa Lê Sơn.
Bởi vì khinh thường, nên trước nay hắn đều nói chuyện không khách khí với Phương Triều Chu.
Cho dù đối phương là đệ tử thân truyền đồ đệ hắn thu.
"Nếu là dùng pháp thuật, sẽ chết rất nhiều cá trong hồ, ta chỉ muốn một con." Phương Triều Chu cúi đầu trả lời.
Chung Ly Việt Thủy nghe vậy, ngữ khí cũng không hề hòa hoãn, thậm chí còn nghiêm khắc, "Sát sinh chính là sát sinh, ngươi gϊếŧ một con, chục con hay cả trăm con, ở trong mắt những con cá đó, ngươi chính là đao phủ. Về sau không cần làm những việc vô nghĩa như vậy, cá trong hồ này vốn dĩ là cho Đồ Bạch, nói đói bụng sẽ tự qua ăn, không cần ngươi cố tình bắt tới lấy lòng nó, nếu có thời gian như vậy thì tu luyện cho tốt."
Hắn nói xong liền xoay người rời đi.
Phương Triều Chu nhìn bóng dáng đối phương xa dần, còn chưa từ trong nước đi ra, lại nghe được một thanh âm khác.
"Meo, quả nhiên ngươi rất ngu a."
Là mèo trắng.
Phương Triều Chu theo âm thanh nhìn lại, mới nhìn thấy mèo trắng ngồi trong góc tối, không biết nó đã ở đó bao lâu.
Mèo trắng nhìn chằm chằm còn đứng ở trong nước Phương Triều Chu, đứng lên, nhẹ nhàng mà hướng bên này đi, đi đến bên hồ, nó đem móng vuốt thăm vào hồ nước, cơ hồ chỉ là một cái chớp mắt, nó liền dùng nó móng vuốt nhỏ bắt một cái đại phì cá đi lên.
Phương Triều Chu thấy một màn như vậy, không có lời nào để nói, chỉ có thể ra khỏi hồ nước, trong lúc hắn thi pháp hong khô y phục trên người, con mèo trắng kia đến bên người hắn.
"Meo, khổ sở sao? Nếu như khổ sở, thì nói với Chung Ly đại nhân, ngươi có thể chủ động rời khỏi Thiên Thủy Tông."
Nó nói xong, chờ mong phản ứng của thanh niên, nhưng không nghĩ tới, đầu của nó đột nhiên bị vò lấy.
Phương Triều Chu ngồi xổm xuống, nghiêm trang, "Không đi, đã nói là nửa năm, thiếu một tháng, một ngày hay một canh giờ cũng không coi là nửa năm."
Hắn nhớ rõ lời của Chung Ly Việt Thủy, Tiết Đan Dung phải cách ly hắn ít nhất nửa năm, qua nửa năm, Tiết Đan Dung mới có thể khôi phục bộ dáng trước kia.
Hơn nữa hiện tại, nếu hắn rời khỏi Thiên Thủy Tông, rất dễ bị Lê Nhất Diệp bắt đi, hắn không muốn máu chảy thành sông, nên chỉ có thể mặt dày ở lại.
Thời gian nửa năm cũng đủ để Lê Nhất Diệp quên hắn đi.
Dù sao Lê Nhất Diệp đối với hắn cũng chỉ là hứng khởi nhất thời, qua thời gian dài, có khi ngay cả hắn trông thế nào cũng không nhớ rõ.
Nghĩ đến đây, trên mặt Phương Triều Chu lại nhiều thêm một dấu chân.
Thanh âm của mèo trắng âm trầm, "Cái tay này của ngươi đã rửa sao?"
Nó tức giận đến mức tiếng meo phía trước cũng không nói.
Phương Triều Chu nhìn xuống tay mình, sau đó đứng lên chạy trốn.
Tuy rằng lấy lòng bẳng cá khô nhỏ thất bại, nhưng rất nhanh Phương Triều Chu đã nghĩ ra phương án hai.
Chải lông cho mèo.
Nhưng việc này rất nguy hiểm, có mèo rất thích, có mèo vô cùng chán ghét, Phương Triều Chu chỉ có thể thử một lần.
Tự hắn làm một chiếc lược nhiều răng, ngay lúc mèo trắng quang minh chính đại dùng chén trà của hắn ngâm chân, lén lút cầm lược đặt lên lưng mèo trắng, từ trên trải xuống một chút.
Trình tự này vô cùng quan trọng, đa số mèo đều sẽ vô cùng ghét lông mình bị chải ngược.
Hắn chải một chút, mèo trắng không có phản ứng gì, còn đang uống nước, Phương Triều Chu do dự một chút, lại chải tiếp, đuôi mèo trắng lắc lắc.
Ánh mắt Phương Triều Chu sáng lên, muốn nhận lúc nóng mà làm, nhưng đến lần thứ ba, lược trong tay hắn "rắc" một tiếng, gãy thành hai mảnh.
Lần hai, thất bại.
Hậu quả là trên mặt Phương Triều Chu lại nhiều thêm một vết cào.
Nhưng rất nhanh, Phương Triều Chu liền thực hiện cách ba.
Hắn dùng bút lông vẽ một vòng tròn trên sàn nhà, sau đó gọi mèo trắng, "Meo meo."
Mèo trắng không quay đầu lại, Phương Triều Chu suy nghĩ, đứng dậy, bế mèo trắng còn đang ngâm chân trong chén trà lên, đặt vào vòng tròn.
Một lát sau, chén trà bị đổ, nước chảy đầy đất, mèo trắng ngồi xổm bên ngoài vòng tròn, tiếp tục ưu nhã liếʍ móng vuốt.
Lần ba, thất bại.
......
Lần bốn, thất bại.
Lần năm, thất bại.
Lần thứ n, thất bại.
Đánh trận nào thua trận đó, Phương Triều Chu càng đánh càng thua tự mình sa ngã, ngày nào tỉnh dậy hắn cũng bị vài dấu chân, cũng không buông mèo trắng trong ngực, ngược lại to gan hơn, tiến hành massage cho mèo.
Mèo trắng tạc mao trong ngực hắn bị vuốt cằm vài lần, móng vuốt sắc bén chậm rãi rút bề thịt lót. Một lát sau, yết hầu của nó phát ra thanh âm rầm rì, cái đuôi đang đập giường cũng an tĩnh, ngay cả cặp mắt uyên ương kia cũng nheo lại.
Phương Triều Chu đã nuôi mèo nhiều năm một bên dùng tay vuốt cằm mèo, một bên dùng tay nhẹ nhàng vỗ mông nhỏ của mèo trắng.
A Tài nhà hắn rất thích hắn làm như vậy.
Phương Triều Chu một bên vỗ, một bên quan sát phản ứng của mèo trắng, thấy mông của đối phương cong lên, khóe môi hắn nhịn không được hơi nhếch, nhưng mới nhếch được một nửa, ý cười trên khóe môn đọng lại
Mèo trắng trong ngực "bùm" một tiếng biến lớp gấp mười lần, trực tiếp đè lên nửa người hắn.
Bạch Hổ mở mắt ra, đôi mắt một xanh một vàng lẳng lặng nhìn chằm chằm thanh niên dưới thân, móng vuốt dẫm lên bả vai của đối phương, thanh âm khàn khàn, "Tiếp tục."
Loát mèo, Phương Triều Chu loát được, nhưng lão hổ, hắn không được a.
Cho nên Phương Triều Chu nhìn mặt hổ gần trong gang tấc, khẩn trương nuốt nước miếng, nhanh chóng thi ra một đạo pháp thuật. Hắn làm pháp, lập tức bò dậy, muốn chạy trốn, nhưng chưa tới cửa đã bị đè xuống.
Hơi thở cực nóng thuộc về dã thú ở sau cổ hắn, gần như đồng thời, khối da kia lập tức nổi da gà.
Mà trong chớp mắt, Phương Triều Chu bị lật lại.