Vừa dứt lời, ánh mắt của hai phụ tử có chút quỷ dị, không hẹn mà cùng đặt tầm mắt lên bụng của Phương Triều Chu. Phương Triều Chu càng tức giận, "Nhìn cái gì mà nhìn? Ta còn chưa mang thai."
Lê Châu nghe vậy như bị sét đánh, "Thật sự có thể mang thai a? Thoại bản không gạt ta a?" Hắn hỏi xong, thấy Phương Triều Chu không để ý tới hắn, ngơ ngác nhìn cha mình, "Cha, hắn thật sự có thể mang thai a?"
Dường như Lê Nhất Diệp không nghĩ tới thằng con trai này của mình có thể ngu tới vậy, khóe môi vốn đang nghẹn cười bị đè ép xuống, lạnh nhạt mà nói: "Nếu ngươi lại đọc thêm mấy thoại bản lung tung rối loạn kia, ta sẽ truyền lại vị trí môn chủ cho đệ đệ của ngươi."
Lê Châu: "!!!"
Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng cha hắn không thích nghe, mang theo "mẹ kế" vừa nãy còn trong ngực hắn đi rồi.
Phương Triều Chu và Lê Châu phải mất ít nhất nửa canh giờ để chạy trốn, mà trở về lại không tới một chén trà. Lê Nhất Diệp đặt hắn lên ghế, múc nước vắt khăn, cẩn thận lau vài lần bên tai bị cắn của Phương Triều Chu, lau xong sau, hắn hỏi Phương Triều Chu.
"Nó còn cắn ở đâu?"
Phương Triều Chu có chút kinh ngạc quan sát Lê Nhất Diệp, liếc xuống tay mình.
Lê Nhất Diệp thấy thế, xắn tay áo của Phương Triều Chu lên, khi thấy trên đó có ba dấu răng rõ ràng, ánh mắt có chút phức tạp, sau đó tỏ vẻ thản nhiên nói, "Tuy rằng Lê Châu hay nói cắn cái này, cắn cái kia, nhưng ngươi là người đầu tiên ta thấy bị nó cắn."
Hắn giặt sạch khăn một lần nữa, giúp Phương Triều Chu lau cánh tay.
Phương Triều Chu không hứng thú với việc này nên không trả lời. Đương nhiên, Lê Nhất Diệp cũng không nghĩ Phương Triều Chu sẽ trả lời, lau xong liền ném khăn vào chậu, bế Phương Triều Chu lên, đi tới bên giường.
Mắt thấy sắp tới giường, Phương Triều Chu nhịn không được nắm lấy cánh tay của Lê Nhất Diệp, "Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?"
"Không phải ngươi muốn sinh đệ đệ cho Lê Châu sao? Vậy thì phải nắm chặt thời gian." Lê Nhất Diệp cười nói.
Lê Nhất Diệp đi đến mép giường, đặt người xuống chỉ khẽ nhấc tay, Phương Triều Chu liền phát hiện áo ngoài của mình tự động rơi xuống đất.
Đôi mắt của Phương Triều Chu nháy mắt trợn tròn. Chờ hắn bị ấn xuống mép giường, rút vớ trắng ra, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ ——
Thật sự sẽ máu chảy thành sông.
Lê Nhất Diệp lớn như vậy, làm sao hắn chịu nổi? Chết rồi, chết rồi, lần này hoàn toàn chết chắc rồi.
Trên người hắn không có gì, nhẫn trữ vật đã bị sư phụ thu đi, đối mặt Lê Nhất Diện đã Phân Thần kỳ, hắn không hề có phần thắng, chỉ có thể nằm in chờ bị làm thịt.
Nhưng khi Lê Nhất Diệp cúi người xuống, Phương Triều Chu vẫn không nhịn được mà dãy dụa trước khi chết, "Tiểu sư đệ của ta vô cùng coi trọng nghĩa khí sư môn."
Lúc này Lê Nhất Diệp đã ở rất gần khuôn mặt của Phương Triều Chu, khác với mùi hương khiến người ta sa vào của Tiết Đan Dung, hương vị trên người Lê Nhất Diệp kỳ thật không khó nghe, nhưng cũng không dễ ngửi, vừa khéo lại khiến Phương Triều Chu không thoải mái, đại khái là loại bản năng không thoải mái khi con mồi đυ.ng phải thợ săn.
Nghe được Phương Triều Chu nói, hắn phát ra một âm đơn, "Ân?"
"Nếu ngươi chạm vào ta, sau khi tiểu sư đệ của ta biết sẽ không bao giờ tiếp thu người, bởi vì y sẽ cho rằng ngươi và ta là một đôi, cho dù chúng ta không trở thành đạo lữ." Hiện tại Phương Triều Chu chỉ có thể đánh cược một chút tình cảm của Lê Nhất Diệp với Tiết Đan Dung, "Ngươi hẳn biết, tính tình của tiểu sư đệ."
Lê Nhất Diệp híp mắt nhìn Phương Triều Chu, "Ngươi uy hϊếp ta?"
"Không có, chỉ là Lê môn chủ, người như ta, trên đường tùy tiện bắt cũng được một đống, đoan chính thanh nhã như tiểu sư đệ của ta là có một không hai, chi lan ngọc thụ, phong cảnh nguyệt tễ, thường trú trên bảng thập đại mỹ nhân tu chân, kẻ ái mộ nhiều đếm không xuể, bao nhiêu người vì gặp y một lần mà khổ tâm chuẩn bị. Lê môn chủ thật sự phải vì một người phổ phổ thông thông như ta, mà từ bỏ một tuyệt sắc mỹ nhân sao?"
Tiểu sư đệ, thực xin lỗi.
Ta cũng không muốn bị bán.
Lê Nhất Diệp nghe Phương Triều Chu nói, khóe môi câu lên, bàn tay lại bóp lấy cằm của Phương Triều Chu.
"Nhưng ta không bắt được tiểu sư đệ của ngươi, chỉ có thể bắt được ngươi, hơn nữa ta đã thấy nhiều mỹ nhân, còn chưa thử qua một người bình thường, không bằng thử ngươi trước xem?" Thanh âm hắn trầm thấp, trong đó còn chứa ý ám muội không rõ.
"Vậy Lê môn chủ sẽ kết đạo lữ với ta sao?"
Những lời này của Phương Triều Chu làm Lê Nhất Diệp nhíu mi, "Kết đạo lữ?"
Phương Triều Chu vốn chỉ thuận miệng nói, thấy đối phương có phản ứng, lập tức bắt lấy thời cơ, "Đúng vậy, kết đạo lữ, ta không muốn giấu diếm việc, nếu ngươi ở bên ta, cần phải nói cho khắp thiên hạ, chủ động tới Thiên Thủy Tông hướng sư phụ ta cầu hôn, cầu ta cưới...... gả cho ngươi."
Dưới ánh mắt u ám của Lê Nhất Diệp, hắn thức thời mà sửa lại từ, "Sau đó cho ta vẻ vang, khua chiêng gõ chống một đường mà gả đến Ảm Hồn Môn, trở thành môn chủ phu nhân, còn có, ta là một người truyền thống, ngươi phải kết đạo lữ với ta trước, mới được coi là phu thê. Bằng không, ta nhổ cho ngươi xem."
Nói, hắn liền làm bộ dáng sắp nôn khan, Lê Nhất Diệp lập tức tránh ra.
Lê Nhất Diệp có thói ở sạch.
Hắn nghe Phương Triều Chu nói, hiển nhiên không hài lòng, "Ngươi muốn ta phụ trách?"
"Đương nhiên, bằng không ngươi muốn miễn phí?" Phương Triều Chu cố ý trừng mắt nhìn Lê Nhất Diệp, "Hừ, tra nam!"
Lê Nhất Diệp:......
Hắn nhìn Phương Triều Chu một hồi, nhưng cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi.
Phương Triều Chu thấy Lê Nhất Diệp rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn ngã người nằm lại trên chiếc giường lớn mềm mại của Lê Nhất Diệp. Không thể không nói, sở thích về giường của Lê Nhất Diệp cũng giống hắn.
Bây giờ trốn thoát cũng không được, vậy đợi đến khi khôi phục sức lực rồi nói tiếp.
Nghĩ đến đây, Phương Triều Chu nỗ lực chui vào trong chăn.
Có chút lạnh, nhưng bên trong vẫn ấm áp.
Lời nói có thể bức Lê Nhất Diệp đi một lần, nhưng không phải lần thứ hai.
Phương Triều Chu tâm như tro tàn mà ngồi trên đùi Lê Nhất Diệp, tiếp thu cái hắn gọi là đút ăn. Tuy rằng Lê Nhất Diệp đút chính là trái quả mà Phương Triều Chu thích nhất, chính là Lê Nhất Diệp đút quá chậm, hắn nhìn mà sốt ruột, muốn tự mình ăn.
"Cái đó, ta tự ăn được không?" Phương Triều Chu nhìn trái quả còn ở trong tay Lê Nhất Diệp, nhịn không được nói.
Lê Nhất Diệp liếc nhìn hắn, "Không được."
Thật vất vả chờ Lê Nhất Diệp đút ăn xong, hắn lại bắt đầu cho ăn điểm tâm. Điểm tâm này cũng không phải điểm tâm bình thường, đều có tắc dụng gia tăng tu vi, chủ yếu là hương vị ngon tuyệt.
Phương Triều Chu vốn là không muốn tiếp thu, nhưng liên tục bị đút ăn hai cái, nháy mắt thỏa hiệp, thậm chí Lê Nhất Diệp còn chưa đưa điểm tâm tới bên môi, hắnđã há miệng đợi.
Lê Nhất Diệp nhìn Phương Triều Chu há to miệng, không khỏi dừng lại, hắn còn thấy được cổ họng của tên này.
Lê Nhất Diệp thích mỹ nhân nhu nhược, là cái loại nhược liễu như gió, bị khi dễ một chút liền lã chã chực khóc hoặc trợn mắt giận dữ mỹ nhân, mà không phải loại có thần kinh thô này.
Bàn tay đang cầm điểm tâm của hắn dừng lại, Phương Triều Chu đợi nửa ngày không được, liền chủ động tiến lên, cầm lấy miếng bánh trên tay Lê Nhất Diệp, vài giây liền ăn xong.
Ăn xong, hắn còn duỗi tay rót cho mình một li linh trà.
Lê Nhất Diệp thở dài, chỉ có thể an ủi bản thân, ít nhất vẻ ngoài của Phương Triều Chu nhìn qua cũng rất được, nhưng tính tình lại có chút quá hoạt bát.
Phương Triều Chu uống trà xong, thấy Lê Nhất Diệp dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, duỗi tay đẩy đẩy đối phương, thúc giục nói: "Ta còn muốn ăn."
Lê Nhất Diệp trầm mặc đặt cả bàn điểm tâm đến trước mặt Phương Triều Chu, sau đó nhìn Phương Triều Chu thành thạo ăn từ đĩa này đến đĩa khác, ngay cả linh trà cũng uống hết, ăn xong, bụng Phương Triều Chu hơi căng lên.
"Ăn no?" Lê Nhất Diệp ngữ khí còn tính ôn hòa.
Phương Triều Chu lấy khăn lau tay của Lê Nhất Diệp, hiện tại tu vi của hắn hoàn toàn bị hạn chế, không khác gì phàm nhân, "Ân."
Lê Nhất Diệp duỗi tay đặt lên bụng Phương Triều Chu, "Nếu không phải ta chưa chạm vào ngươi, ta đã nghĩ ngươi đang mang thai." Hắn trào phúng Phương Triều Chu ăn quá nhiều.
Phương Triều Chu tự nhiên nghe hiểu, nhưng da mặt hắn dày, còn hỏi điểm tâm của Lê Nhất Diệp mua ở đâu.
Lê Nhất Diệp còn chưa trả lời, đã có người xông vào trước. Người nọ vọt tới trước mặt bọn họ, liếc mắt liền nhìn thấy bàn tay Lê Nhất Diệp đặt trên bụng Phương Triều Chu, đại kinh thất sắc, "Nhanh như vậy liền mang thai?!"
Phương Triều Chu:......
Lê Nhất Diệp:......
Lê Nhất Diệp thần sắc bình tĩnh mà thu hồi tay, nhìn Lê Châu, "Tốt nhất ngươi có lí do chính đáng, nếu không ta lại để Tả trưởng lão đánh ngươi một trận."
Lê Châu hừ một tiếng, "Ta đương nhiên có, cha, ngươi ở đây ve vãn đánh yêu với mẹ kế, còn không biết người của Thiên Thủy Tông đã đánh tới cửa!" Nói đến đây, hắn lạnh lùng liếc nhìn bụng Phương Triều Chu, "Như vậy cũng tốt, mau mang tên đệ đệ tiện nghi này đi, Ảm Hồn Môn là của ta!"
Lê Nhất Diệp cũng lười để ý tới mấy lời thiểu năng của Lê Châu, hắn đặt Phương Triều Chu sang một bên, nói với Lê Châu: "Ngươi cùng ta đi ra ngoài."
Lê Châu không nhúc nhích, "Cha, ta giúp ngươi để mắt tới mẹ kế, miễn cho lúc ngươi đánh nhau với Thiên Thủy Tông, mẹ kế mang theo đệ đệ chạy làm sao bây giờ?"
Hắn vừa nói xong, Lê Nhất Diệp liền bắt lấy cổ áo của hắn, mạnh mẽ lôi người ra ngoài, "Ta để ngươi trong coi, về sau sợ không biết trong bụng là đệ đệ của ngươi, hay tôn tử của ta."
Cửa "phanh" một tiếng đóng lại.
Phương Triều Chu nhìn cánh cửa một lần nữa đóng lại, muốn hóp bụng lại, tuy rằng không biết ai tới cứu hắn, nhưng để người khác nhìn thấy bụng hắn phồng lên như vậy cũng không tốt.
Nhưng mà hóp không nổi, hắn thật sự ăn rất nhiều.
Phương Triều Chu chỉ có thể đứng lên, đi qua lại trong phòng, muốn tiêu thực một chút. Hắn một bên tản bộ, một bên nghe động tĩnh bên ngoài, chỗ của hắn dường như ở phía sau Ảm Hồn Môn, hoàn toàn không nghe được động tĩnh phía trước, bên ngoài lặng ngắt như tờ, như không bóng người.
Lê Nhất Diệp lập kết giới quanh gian nhà này, bây giờ hắn không chạy thoát được, chỉ hy vọng có người tìm được hắn.
Ước chừng đợi hơn gần nửa canh giờ, Phương Triều Chu đi mệt ngồi trên ghế đấm chân, kết giới bên ngoài bị phá, hắn vừa nhấc đầu liền nhìn thấy ——
Tiết Đan Dung.
Tiết Đan Dung một thân tuyết y hơn nửa là máu, trên mặt cũng dính máu, theo thực tế đây là một màn khủng bố, nhưng trên người y lại cố tình khiến người cảm thấy yêu dị mỹ lệ, giống như tờ giấy vẽ trắng tinh, dính vào màu đỏ, không ai trách móc nó ô uế, chỉ thấy nó càng thêm đẹp mắt.
Khi y nhìn thấy Phương Triều Chu, cặp mắt phượng xưa nay lạnh nhạt xuất hiện thần sắc vui sướиɠ, sau đó sải bước tới trước mặt Phương Triều Chu, nắm lấy tay hắn, dẫn người ra ngoài.
Phương Triều Chu thấy Tiết Đan Dung cũng rất cao hứng, "Tiểu sư đệ, vết thương của ngươi đã khỏi rồi sao? Sư phụ giúp ngươi chữa khỏi sao? Vậy có phải sư phụ......" Biết ta là vô tội.
Hắn mới nói được một nửa, đột nhiên bị đẩy lên cánh cửa.
Đôi môi hơi lạnh của Tiết Đan Dung dán tới.
Phương Triều Chu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị hôn, đại não đăng xuất, lần cuối nhìn mặt đối phương gần như vậy chính là ở Tri Xuân Châu, ở cái động phủ tối tăm kia.
Bây giờ là ban ngày ban mặt, ánh năng ngoài cửa xán lạn, như vàng rải khắp người Tiết Đan Dung.
Đột nhiên, Tiết Đan Dung buông tha đôi môi của Phương Triều Chu, cảm xúc trên cặp mắt phượng kia chợt thay đổi, "Lỗ tai, ai cắn?"
Thanh âm vừa phẫn nộ lại ủy khuất.