- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi
- chương 27
Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi
chương 27
Lê Châu lớn lên cực kì giống một con mèo, đôi mắt tròn xoe, mũi nhỏ, miệng nhỏ, chả có chút gì giống với Lê Nhất Diệp.
Hắn bò lên trên giường, đối với Phương Triều Chu cười lạnh, "Cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta, xem tiểu gia trừng trị ngươi thế nào."
Lê Châu nói xong liền sờ bên hông nhưng lại bắt được khoảng không, hắn mới nhớ ra vừa rồi tắm gội đặt roi trên bàn, thay đổi y phục xong liền quên cầm theo.
Không có roi, Lê Châu có chút không vui.
Mà Phương Triều Chu cũng nhận ra bên hông Lê Châu không có roi, nhẹ nhàng thở ra, bây giờ cả người hắn không có sức lực, nếu tiểu ma đầu này muốn bắt hắn, hắn trốn cũng trốn không được.
Phương Triều Chu nào biết bộ dạng nhẹ nhàng thở ra của hắn Lê Châu thấy rõ ràng, tiểu ma đầu càng không vui, mắt mèo đảo qua lại đánh giá Phương Triều Chu, nửa ngày, hắn nắm lấy tay Phương Triều Chu.
Y phục Phương Triều Chu đang mặc không phải của hắn, Lê Nhất Diệp thích mỹ nhân nhỏ yếu dịu dàng, mặc bạc sam mềm mại là tốt nhất. Bộ Phương Triều Chu đang mặc là dùng lụa mây tốt nhất dệt thành, giờ bị người kéo tay nâng lên, ống tay áo tự động trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay.
Nguyên chủ khổ tâm tu luyện, làn da thuộc về phạm vi trắng nõn, nhưng từ khi Phương Triều Chu xuyên qua, hắn đã trạch hơn một năm, tuy một tháng gần đây có tu luyện, nhưng tiết trời Tri Xuân Châu giá rét, xíu tia nắng đấy không đủ phơi đen một người, cho nên màu da nguyên bản của hắn liền lộ ra.
Lê Châu nhìn đến cánh tay của Phương Triều Chu không khỏi sửng sốt.
Quá trắng, trắng đến lóa mắt.
Mắt mèo không khỏi chớp chớp, nháy mắt tiếp theo, Lê Châu gặm một cái, đau đến mức Phương Triều Chu kêu lên một tiếng.
Lê Châu một bên cắn cánh tay của Phương Triều Chu, một bên liếc nhìn Phương Triều Chu, thấy người khẽ nhíu mày, trong lòng hắn đắc ý, đến khi trên tay Phương Triều Chu hiện dấu răng như sắp chảy máu, hắn mới thả ra.
"Ta hỏi, ngươi thành thật trả lời." Lê Châu nhếch mép, cực tức hơn một tháng này cuối cùng cũng xả ra.
Phương Triều Chu nhìn xuống chỗ bị cắn, đau đầu, biết thế lúc trước không nên tới tiệm sách kia, trêu chọc tiểu ma đầu này.
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Tròng mắt Lê Châu xoay chuyển, một hồi lâu mới nói: "Ngươi với cha ta tới bước nào rồi? Hôn môi, sờ mông, hay là...?"
"Bước nào cũng chưa đến, ta vừa bị trói tới đây." Phương Triều Chu vừa nói xong liền hít vào một hơi, hắn nhìn tiểu ma đầu lại gặm tay mình, càng đau đầu.
"Kẻ lừa đảo! Lại muốn gạt ta!" Lê Châu mở miệng liền mắng, "Nếu cha ta và ngươi minh bạch rõ ràng, hay ngươi chưa cho hắn chút ngon ngọt nào, sao hắn có thể chạy đến Thiên Thủy Tông đem ngươi về?"
Dứt lời, hắn đột nhiên nắm lấy cằm Phương Triều Chu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm môi Phương Triều Chu, "Ta thấy miệng ngươi không giống bình thường, là cha ta hôn ngươi đúng không?"
"Không có, không phải." Phương Triều Chu giải thích, "Ngươi hẳn biết là cha ngươi không thích hôn môi."
Hắn vốn nghĩ rằng nói như vậy thì đối phương sẽ tin, nào biết Lê Châu lập tức trợn tròn mắt mèo, "Ngươi còn nói không phải, nếu chưa làm gì thì sao ngươi biết cha ta không thích hôn môi?"
Phương Triều Chu:......
Trong sách viết.
"Cha ta khinh nam bá nữ, ngươi thì đầy miệng nói dối, thật xứng đôi a" Lê Châu buông cằm Phương Triều Chu ra, ánh mắt lại nhìn cánh tay của Phương Triều Chu.
Cánh tay trắng đến lóa mắt bây giờ đã có hai dấu răng xếp thẳng hàng.
Phương Triều Chu vừa thấy ánh mắt của hắn, trong lòng liền hốt hoảng, vội vàng nói: "Đừng cắn, ta đã không tắm gội mấy ngày rồi."
Nhưng Lê Châu vậy mà vẫn cắn tiếp một cái.
Lần thứ ba, trên cánh tay có ba dấu răng chỉnh chỉnh tề tề, giống như một nhà ba người.
"Lại gạt ta, cha ta ưa sạch sẽ, làm gì có chuyện chưa tắm gội, hắn đã cho ngươi nằm lên giường đâu?" Lê Châu nhíu cặp mắt mèo, "Ngươi lại gạt ta một chữ, ta liền cắn ngươi một miếng."
Phương Triều Chu ngậm miệng, không muốn nói chuyện, hắn đã nói thật còn bị ăn ba phát cắn.
Cho nên sau đó, cho dù Lê Châu ríu rít bên tai như thế nào, hắn đều giả điếc không nghe thấy. Lê Châu lại nổi giận, cúi người kéo lấy lỗ tai của Phương Triều Chu, "Nếu ngươi còn không nói chuyện, ta liền cắn luôn tai của ngươi xuống, dù sao cũng không nghe thấy, giữ lại cũng vô dụng."
Phương Triều Chu do dự một chút, mà ngay lúc này, tai hắn thật sự bị cắn một cái.
Lê Châu vốn chỉ định giáo huấn Phương Triều Chu một chút, nhưng hắn vừa cắn liền phát hiện cách Phương Triều Chu quá gần, chóp mũi đều sắp chạm tới làn da của đối phương.
Ngay cả sợi lông tơ trên mặt Phương Triều Chu hắn cũng nhìn thấy rõ ràng.
Lê Châu chớp chớp đôi mắt mèo, hàm răng chậm rãi dùng sức, lúc sau, hắn mới buông tha đôi tai đáng thương của Phương Triều Chu, ngồi dậy, thấy cánh tay của Phương Triều Chu còn lộ ra ngoài, lại đem ống tay áo kéo lại.
"Uy, ngươi còn chưa nói ta biết tên."
Hắn nói xong, thấy Phương Triều Chu không để ý tới hắn, lại chớp chớp mắt, duỗi tay đẩy đẩy Phương Triều Chu, "Ngươi nói tên cho ta, ta liền mang ngươi đi, nhưng ta cũng có điều kiện, ngươi mang ta vào Thiên Thủy Tông, ta muốn đi gặp bảo bối Đan Dung."
Phương Triều Chu nghe vậy, dấy lên hi vọng, "Ta tên Phương Triều Chu, ngươi thực sự sẽ đưa ta đi a?"
"Đương nhiên là thật, tiểu gia lại không giống ngươi, mở miệng là nói dối." Nói tới đây, hắn có chút ghét bỏ mà nhéo nhéo tay của Phương Triều Chu, "Có phải cả người ngươi không có sức lực không?"
"Ân, vậy có thể đi sao?" Kỳ thật Phương Triều Chu không quá tin tưởng Lê Châu, dù sao Lê Châu cũng chỉ là tiểu ma đầu, trước mặt đại ma đầu không hề có phần thắng, nhưng hiện tại, hắn cũng chỉ có thể tin đối phương.
Lê Châu nói: "Đương nhiên có thể, Ảm Hồn Môn có ám đạo ngầm trực tiếp thông xuống dưới chân núi, lần trước ta cũng nhờ ám đạo mới chuồn đi được. Nhưng ngươi phải hứa mang ta vào Thiên Thủy Tông trước, nếu không ta không đưa ngươi đi."
"Ta đồng ý." Phương Triều Chu không chút do dự. Dù sao Lê Châu chỉ muốn hắn đưa vào Thiên Thủy Tông, còn việc có gặp được Tiết Đan Dung hay không, còn dựa vào bản lĩnh của bản thân Lê Châu rồi.
Lê Châu nhìn thấy Phương Triều Chu gật đầu, biểu tình rõ ràng vui sướиɠ lên, hắn duỗi tay đỡ Phương Triều Chu ngồi dậy, sau đó không biết ấn chỗ nào đó trên giường, Phương Triều Chu liền nghe được một tiếng nặng "Cạch rầm".
Sau đó, Phương Triều Chu bị chặn ngang ôm lên, thoạt nhìn Lê Châu còn nhỏ tuổi, thân hình cũng không cao lớn, nhưng sức lực lại rất lớn, thời điểm hắn bế Phương Triều Chu cũng không dùng nhiều sức.
Hắn ôm Phương Triều Chu xuống giường, mặt đất phía bên ngoài màn lụa lúc này có một cái động lớn, dưới cửa động là một tầng thềm đá. Nhìn xuống dưới không thấy điểm cuối.
Lê Châu trực tiếp đi vào trong, hắn lại giơ tay nhấn vào chỗ nào đó ở trên tường, cửa cơ quan lập tức đóng lại.
Cửa vừa đóng lại, ánh sáng ít ỏi trong ám đạo lại càng tối hơn, chỉ có dạ minh châu ở hai bên tường phát ra ánh sáng, mà một khoảng cách mới có một viên.
"Nhắm mắt lại, không được trộm nhớ ám đạo của Ảm Hồn Môn chúng ta." Ngữ khí của Lê Châu nghiêm túc hơn.
Phương Triều Chu nghe lời mà nhắm mắt, nhưng rất nhanh, hắn liền nhịn không được trợn mắt, "Từ từ, đầu của ta!"
Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng ám đạo này khá nhỏ, không cao, Phương Triều Chu nhắm hai mắt lại liền không nhìn thấy đường phía trước, đi được không bao lâu, đầu liền đυ.ng vào vách đá vài lần, đau đến mức hắn hít vào khí lạnh.
Lê Châu thấy Phương Triều Chu mở mắt, lập tức hung hung dữ dữ nói: "Ngươi mau nhắm mắt lại, nếu không ta liền gϊếŧ ngươi!"
Ám đạo này từ chân núi nối thẳng lên tẩm cư của cha hắn, nếu bị mấy người Thiên Thủy Tông biết được, chẳng phải cha hắn liền rất dễ bị gϊếŧ sao? Hắn trở thành cô nhi? Cha hắn tuy chẳng ra gì, nhưng ít nhất vẫn có thể che chở hắn, cha hắn chết, hắn liền thảm thiết.
Phương Triều Chu không muốn nhắm mắt, "Nhắm cái gì, đầu của ta sắp bị đâm hỏng rồi, ngươi có thể chiếu cố chút thân cao của ta sao?"
Lê Châu lập tức phản bác: "Vậy sao ngươi không dựa đầu vào người ta? Đầu ngươi duỗi thẳng như vậy, xứng đáng bị đâm. Phương Triều Chu, nếu ngươi còn không nhắm mắt, ta liền thật sự động thủ, không nói giỡn, dù sao hiện tại ngươi cũng không đánh lại ta."
Phương Triều Chu nghe vậy, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt, hắn cao hơn Lê Châu, mà bây giờ tận lực súc vào l*иg ngực của đối phương, thập phần nghẹn khuất.
Vì sao trong nguyên tác Lê Châu lại là một trong những người được ủng hộ nhất a?
Chú lùn công thì có ưu điểm gì?
Đem đầu dựa vào vai Lê Châu, rốt cuộc cũng không lại bị đâm đầu, hắn không biết Lê Châu đi bao lâu, dọc đường Lê Châu vô cùng bình thản, hô hấp vững vàng thì không nói, Phương Triều Chu còn nghe thấy tiểu ma đầu này khẽ ngâm nga tiểu khúc.
Tiểu khúc không thành lời, hắn thì ngâm đến hăng say.
Hình như tiểu ma đầu rất vui sướиɠ vì có thể vào Thiên Thủy Tông.
Cũng đúng, gặp người trong lòng, sao lại không vui vẻ cho được.
Cuối cùng, hắn cảm giác được Lê Châu ngừng lại.
Trước mặt dường như có gì đó mở ra, hắn nghe được âm thanh, còn cảm giác được gió lạnh thổi vào mặt.
"Chưa được mở mắt, còn chưa hoàn toàn ra ngoài đâu." Phương Triều Chu nghe Lê Châu nói như vậy, hắn đương nhiên là phối hợp, vẫn tiếp tục nhắm mắt.
Lê Châu tiếp tục đi về phía trước một đoạn, Phương Triều Chu rốt cuộc nghe thấy hắn mở miệng.
"Mở mắt ra đi, chúng ta đến...... Cha?!"
Thân thể Phương Triều Chu cứng đờ, hắn mở mắt ra, chậm rãi quay đầu về phía trước, liền thấy được Lê Nhất Diệp một thân hắc y. Lê Nhất Diệp cười như không cười mà nhìn bọn họ, thấy hai người đều ngốc thành vẹt cú, mới từ từ mở miệng nói.
"Các ngươi chuẩn bị đi đâu?"
Lê Châu nhịn không được nuốt nước miếng một cái, lần này hắn bị cha bắt về Ảm Hồn Môn, còn chắc chắn bị đánh một trận.
"Cha, ta đưa hắn về nhà." Lê Châu nhỏ giọng nói.
Lê Nhất Diệp "nga" một tiếng, "Đưa hắn về nhà? Hiện tại hắn là người của Ảm Hồn Môn, ngươi còn định đưa hắn đi đâu?"
Lê Châu khẽ chuyển mắt, đột nhiên, bất an trong mắt biến mất, ngữ khí trở nên vô cùng khí phách, "Cha, kỳ thật ta có một chuyện vẫn chưa nói cho ngươi."
"Nói đi." Lê Nhất Diệp nói, ngữ khí còn tính ôn hòa.
"Kỳ thật ta và Triều Chu đã sớm lưỡng tình tương duyệt." Lê Châu nói làm Phương Triều Chu cũng nhịn không được nghẹn, nhưng Lê Châu căn bản mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Phương Triều Chu, miệng nhỏ nói không ngừng, "Cha, nếu ngươi phải xuống tay với Triều Chu Nhi, đó chính là xuống tay với con dâu của mình, trên đời nào có công công nào giống ngươi vậy?"
(*) công công: bố chồng
Lê Nhất Diệp nhướng mày, "Các ngươi lưỡng tình tương duyệt? Chuyện khi nào?"
Lê Châu dừng một chút, mắt mèo lại xoay chuyển, "Chính là...... Chính là lúc ta chuồn đi tham gia cái quỷ gì mà tu chân đại hội, ở Tương Liên Thành, Triều Chu Nhi đối với ta nhất kiến chung tình, sau khi ta cự tuyệt còn lì lợm la liếʍ, còn không ngừng gọi hảo ca ca, ta uống rượu xong nhất thời không nhịn được, liền cầm côn......"
Câu tiếp theo liền chặt đứt.
Phương Triều Chu duỗi tay bưng kín miệng Lê Châu, dùng hết sức lực toàn thân, "Câm miệng! Đừng nói nữa!"
Lê Châu trừng mắt Phương Triều Chu, vẻ mặt đều là "Sao ngươi không biết tốt xấu như vậy".
Lê Nhất Diệp phát ra một tiếng cười nhạo, "Hắn đối với ngươi lì lợm la liếʍ, còn tự giải la thường, thậm chí còn biết ngươi thích gọi ngươi ca ca? Lê Châu, ta không ép ngươi, cũng không phạt ngươi, ta muốn ngươi hôm nay tự mình chọn, Phương Triều Chu và Tiết Đan Dung, ngươi chỉ có thể chọn một, ngươi chọn ai, đến lúc đó ta xuống tay với người còn lại, ngươi cũng không được xen vào."
Lê Châu trầm mặc, một lúc sau, hắn tránh khỏi tay của Phương Triều Chu, từng bước đi về hướng Lê Nhất Diệp, hắn ngoan ngoãn cười, "Cha, ta chỉ đang mang mẹ kế ra ngoài hóng gió thôi."
Hắn tặng Phương Triều Chu qua.
Ngay từ khi nghe Lê Nhất Diệp hỏi vấn đề kia, Phương Triều Chu đã đoán được Lê Châu chọn ai, nhưng lúc nghe Lê Châu gọi "mẹ kế", khóe miệng vẫn nhịn không được co giật.
Lê Nhất Diệp nghe vậy, nhịn không được cười cười, hắn đem người ôm vào lòng, trêu ghẹo nói: "Hài tử đã gọi ngươi mẹ kế rồi, cũng nên đáp lại đi?"
Phương Triều Chu đang nghẹn cục tức, "Bé ngoan, thật hiếu thuận, về sau mẹ kế sinh cho ngươi mấy đệ đệ chơi cùng ha."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi
- chương 27