Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Tổng Tài Biến Thành Thụ

Chương 40: Đi ăn cơm không có tiền, nhục quá!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuyết Đình Lan lại tới làm phiền Cố Diệp, anh thiệt tình hết cách, chẳng lẽ vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao, cô càng như vậy Cố Diệp càng muốn giữ khoảng cách với cô.

Tuyết Đình Lan ôm quần áo chạy sang nhà Cố Diệp:

- Anh ơi, bình nước nóng nhà em hỏng rồi, cho em mượn bên anh dùng một lát nhé!

Cố Diệp nhìn cô, ánh mắt rất hoài nghi:

- Trước đó anh có kiểm tra vật dụng trong nhà em, tất cả đều mới thay, sao lại hỏng được? Để anh gọi thợ đến xem giúp em.

Cố Diệp đứng lên muốn ra ngoài thì bị Tuyết Đình Lan níu giữ cánh tay:

- Để sau đi ạ, em khó chịu quá muốn dùng nhà tắm ngay.

Sợ anh không đồng ý, Tuyết Đình Lan vội phi vào trước, nhanh tay đóng cửa lại.

Trước mặt Cố Diệp đang xem bản kế hoạch khai thác dự án du lịch tại một hòn đảo Cố thị mới đấu thầu được, anh bận phân tích các phương án giảm thiểu tỷ lệ rủi do xuống mức thấp nhất nên cũng không rảnh quan tâm cô nữa.

Tuyết Đình Lan tắm rửa bên trong, cô đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định dũng cảm làm việc đó!

Tắt vòi sen, Tuyết Đình Lan lau khô tóc, trên người quấn khăn tắm hở 1/3 trái đào căng đủ, làn da mịn màng trắng trẻo vương hương thơm sữa tắm thoang thoảng, cô hít sâu một hơi chân trần lặng lẽ bước ra.

Vì quá mải mê công việc, Cố Diệp không phát hiện ra có người phía sau. Tuyết Đình Lan vòng tay ôm vai Cố Diệp, đầu hơi tiến lên áp gò má sát lại má trái anh.

Cố Diệp sợ ngây người, anh vội gỡ tay Tuyết Đình Lan đứng lên xoay người lùi lại.

- Tuyết Lan, em đang làm cái gì vậy hả? Mau vào mặc lại đồ tử tế cho anh. Đừng làm anh nổi cáu!

Tuyết Đình Lan không nghe, cô cố chấp lao lên ôm Cố Diệp liền bị anh tránh đi. Vồ hụt vài lần, Tuyết Đình Lan tức giận cởi bỏ luôn khăn tắm, thân thể trắng trẻo, từng đường cong thiếu nữ cứ thế hiện ra ngay trước mắt.

Cố Diệp thực sự rất tức giận, anh vừa thẹn vừa xấu hổ, mặt đỏ lên quay lưng lại không nhìn cô lớn giọng quát:

- Đủ rồi đấy, Tuyết Lan, em còn liêm sỉ nữa không hả? Nghe anh, mau vào mặc đồ lại, đừng biến mình thành người như vậy?

Tuyết Đình Lan cực kì uất ức khi bị mắng, sẵn đà Cố Diệp quay lưng không có phòng bị, cô tiến lên ôm anh từ phía sau giọng nức nở:

- Anh đừng như vậy… chúng ta thử một lần đi, rồi anh sẽ thấy rất bình thường, An Thiên Húc chỉ là vết nhơ, không phải do anh… sao anh không thể cho em cũng như bản thân anh một cơ hội chứ?

Nhắc đến An Thiên Húc, cơ thể Cố Diệp chợt cứng đờ, nếu là cậu ta cưỡng bức anh thì anh còn có thể chấp nhận, nào biết sự thật khi ấy tự bản thân anh tình nguyện sa ngã. An Thiên Húc quá giảo hoạt, cậu ta đánh một đòn tâm lý chí mạng khiến cả đời anh không sao quên được.

Tuyết Đình Lan cứ bám dính, nếu quay đầu sẽ lại nhìn thấy những thứ không nên nhìn, đẩy ra cũng chẳng biết phải chạm vào đâu, Cố Diệp đành vươn tay kéo khăn trải bàn bên cạnh giật phăng qua, đồ trên bàn “loảng xoảng” rơi vỡ. Anh tức giận dùng khăn bọc kín cô lại rồi lao nhanh ra ngoài đóng cửa “rầm” lại.

Tuyết Đình Lan bị bỏ lại liền ngã thụp xuống òa khóc, cô đã hạ thấp chính mình như vậy cũng không lung lay được Cố Diệp, cô không cam lòng, nếu anh đã không nguyện ý vậy thì đừng trách cô dùng hạ sách?

Cố Diệp nóng nảy chạy ra ngoài biển đứng dưới trời nắng chói chang, anh không hiểu nổi suy nghĩ của Tuyết Đình Lan, cô làm như vậy sau này thật khó mà nhìn mặt nhau.

Cuộc sống trong thế giới này quá phức tạp, Cố Diệp thật buồn bực, rõ ràng anh chẳng làm gì mà sao bị hết người này đến người khác để ý, muốn ẩn dật sống cũng không xong, thật muốn bức chết anh mà.

Tâm phiền ý loạn, Cố Diệp tìm một quán ăn nghỉ chân, dù sao cũng không thể quay về nhà dùng bữa vào lúc này. Tới khi thanh toán, Cố Diệp sờ túi mới sực tỉnh “chiết tiệt, quên cả ví lẫn điện thoại, đi ăn cơm không có tiền, nhục quá!”

Nhìn chiếc đồng hồ trên tay Cố Diệp khá tiếc nuối, trị giá nó đến mấy triệu đô mà phải lấy ra dùng trong hoàn cảnh này thì đúng là chuyện cười cho thiên hạ người ta bàn tán.

Thở dài, anh đi tới quầy phục vụ tháo chiếc đồng hồ:

- Xin lỗi, hôm nay tôi quên không mang theo tiền mặt, tôi có thể đặt nó ở đây rồi sẽ nhanh chóng quay lại thanh toán hóa đơn được không ạ?

Cô gái thu ngân ánh mắt sáng ngời nhìn Cố Diệp, rõ ràng là một thanh niên tuấn mỹ, phong cách giàu sang quý phái, đồng hồ cũng hàng hiệu mà không có nổi 200$ thì cũng thảm quá rồi. Cô gái mỉm cười gật đầu với Cố Diệp, còn chưa kịp lên tiếng thì có một bàn tay khác giữ lấy tay Cố Diệp đang đưa ra chiếc đồng hồ.

- Ghép hóa đơn vào bàn tôi đi, anh ấy là bạn tôi!

Lưu Tranh cũng dùng bữa trưa tại đây, thấy Cố Diệp vẻ mặt âm trầm bước vào, cậu rất muốn qua chào hỏi nhưng lại sợ chọc giận anh thêm nên đành vờ như không biết. Ai ngờ lúc sau lại thấy cảnh thế chấp đồ như vậy, cậu không thể thấy khó không giúp.

Cô gái thu ngân hụt hẫng nhìn qua, cô còn chưa có cơ hội sờ thử chiếc đồng hồ đó, thật là đáng tiếc mà.

Cố Diệp hơi suy tư nhưng rồi cũng giữ phép lịch sự lên tiếng:

- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, tôi sẽ trả lại cậu, cho tôi biết địa chỉ tôi đưa qua, thứ lỗi không thể dùng wechat chuyển khoản cho cậu.

Lưu Tranh khá ngạc nhiên vì tại sao Cố Diệp không sử dụng wechat, dù sao cậu cũng đâu quan trọng số tiền nhỏ này, sẵn tiện hôm nay cũng muốn làm quen với anh, cậu chân thành đáp:

- Dạ! không cần đâu! Anh mời em tới nhà dùng bữa là huề rồi! Tiền nong làm mất tình cảm lắm, gặp nhau vài lần cũng coi như chúng ta có duyên.

- Xin lỗi, vậy cậu cứ giữ chiếc đồng hồ này lại đi, tôi sẽ tìm cách trả cho cậu rồi lấy lại nó, cảm ơn cậu! Tôi đi trước.

Cứ thế Cố Diệp nhét đồng hồ vào tay Lưu Tranh mà đi thẳng, anh không muốn giao du quá nhiều tránh phiền toái.

Lưu Tranh vân vê chiếc đồng hồ trên tay, môi mỉm cười lắc đầu “lạnh lùng quá, không dễ tiếp cận a!”

Ngoài nhà Cố Minh là nơi có thể tin tưởng, Cố Diệp cũng chẳng biết đi đâu, hắn ta cũng hay tới nhà anh chơi nên lần này anh đến chắc cũng không sao.

Tiếng chuông cửa vang lên, Cố Minh cầm theo ly kem đang ăn dở ra mở cửa. Nhìn thấy người đến là Cố Diệp, Cố Minh ngậm thìa kem cười cười:

- Hôm nay trời sắp đổ tuyết hay sao mà rồng chịu đến nhà tôm thế này? Mọi khi mời anh mỏi miệng còn thiếu mỗi nước van nài anh cũng nào có đáp!

Không phải bất đắc dĩ Cố Diệp cũng chẳng muốn chạy tới đây, anh khó chịu đẩy người ra tự mình đi vào. Cố Minh theo sau vẫn không thôi phong cách ngả ngớn mắc ói:

- Nào… nào… em trai tốt, nói anh trai nghe đã xảy ra chuyện gì? Anh có thể làm gì giúp cưng nào?

Cố Diệp lườm Cố Minh đẩy khuôn mặt đáng ghét tránh xa ra:

- Anh đứng đắn một chút xem nào. Giả làm lưu manh háo sắc thành thói luôn sao? Cẩn thận lâu ngày biến thật thì khỏi lấy được vợ sinh con.

Cố Minh không vui:

- Xí… anh lại chọc vào nỗi đau của tôi, lấy vợ sinh con cái gì, tôi vẫn thích nam nhân, trách thân thể này làm cản trở tôi thôi… tôi là hủ nữ chứ có phải les đâu!

Vội đưa tay ôm ngực lui ra xa, Cố Diệp thấy bản thân như vừa vào hang sói không an toàn.

Nhìn động tác đó, Cố Minh ngồi xuống khoanh tay bĩu môi:

- Anh nghĩ cái gì vậy? Dù tôi thích nam nhân nhưng đâu phải ai cũng dám mơ tưởng. Tôi mà có ý gì với anh, An Thiên Húc bỏ qua cho chắc. Yên tâm đi, tôi hẵng còn muốn sống!

- Tôi và cậu ta không quan hệ, đừng nhắc tới nữa. Anh có tiền không cho tôi mượn.

Cố Minh trợn mắt:

- Anh đùa tôi à, tôi ăn nhờ ở đậu An gia nào nhiều tiền bằng tổng tài như anh, sa cơ lỡ vận thế nào mà phải đến cầu cứu tôi!

Cố Diệp thấy thật phiền phức nhưng cũng không giấu:

- Tôi mượn mấy trăm đô thôi, ra ngoài quên không đem theo. Trước mắt cho tôi một phòng chợp mắt, tối tôi lấy tiền rồi đi!

Nhà Cố Minh có ít nhất 3 phòng, hắn quen phong cách bên Tây nên về khoản này chịu chi hơn Cố Diệp, anh yên tâm ở lại kéo dài thời gian trở về.

***

An Thiên Húc ngồi trong văn phòng chân bắt chéo, một tay chống nghiêng đầu, một tay lật từng trang giấy, vừa xem vừa hỏi:

- Thông tin thu được sao chỉ có vậy?

Trợ lý báo cáo toát mồ hôi hột, nâng tay chấm trán, lấy lại dũng khí báo cáo:

- Thưa An thiếu, bất thường duy nhất của Cố thị là hơn nửa tháng nay xuất hiện một nam cổ đông thần bí mà không cách nào tra ra đượclai lịch. Người bí ẩn này hỗ trợ cho Cố thị phát triển lên như diều gặp gió, các dự án được anh ta đầu tư góp nộp phương án đều suôn sẻ thấy rõ tiềm năng. Phải nói vận khí anh ta quá tốt hoặc anh ta rất giỏi đầu óc mới làm được như vậy. Mấy dự án chúng ta bẫy gài vào, Cố thị đều được nhắc nhở loại bỏ không bị dính chân! Qua điều tra, các nguồn tư liệu gửi tới Cố thị xác định được không phải ở trong nước, anh ta rất giảo hoạt thay đổi IP liên tục, thời gian thao tác cực nhanh không đủ cho đội kỹ thuật khoanh vùng.

Đầu ngón tay An Thiên Húc gõ gõ vào con chữ “Cố thị” hơi trầm ngâm “cuối cùng em cũng bắt được sơ hở của anh, sao không dứt khoát vô tình, nặng gánh với Cố thị đến vậy, anh bảo em bỏ qua được sao?” An Thúc Húc gập lại tài liệu trên bàn, ngẩng mặt ra lệnh:

- Dừng gài bẫy Cố thị, trực tiếp ra tay gây sức ép tạo áp lực cho anh ta ra mặt nhiều hơn, chú ý bên kỹ thuật túc trực 24/24 truy theo dấu vết, phải tìm được vị trí gửi đi trong thời gian sớm nhất!

Phân phó xong, An Thiên Húc cho người lui ra, trái tim trợ lý bấy giờ mới dám thở mạnh, khí thế vị thiếu gia này cực kì áp bách.

Cánh cửa đóng lại, An Thiên Húc lại mở màn hình di động vuốt ve tấm ảnh mỉm cười “Diệp! Anh có nhớ em không, rất sớm thôi, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi?”
« Chương TrướcChương Tiếp »