Chương 23: Canh Đậu Hũ Văn Tư 2

Tiểu Mao – đầu gà càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, tiến đến vị trí của đồng nghiệp gần nhất với anh ta.

Trong cái chén nho nhỏ, rõ ràng là các sợi mỏng đủ màu sắc tạo thành, trông có vẻ rất đắt tiền…

Hối hận quá! Sớm biết mình mua canh đậu hũ Văn Tư, vừa rồi có nói cái gì thì anh ta cũng phải lấy một chén canh!

Đồng nghiệp lẹ mắt lẹ mắt né tránh tay Tiểu Mao: "Làm gì làm gì, vừa rồi chính cậu đã bá chiếm lẩu cay! Cái này là của tôi!"

Nói xong còn như sợ Tiểu Mao cướp đoạt, anh ta cũng không cần dùng thìa, trực tiếp cầm chén lên húp một ngụm.

Canh đậu hũ vừa vào miệng, ánh mắt của đồng nghiệp sáng lên. Canh đậu hũ ấm áp trượt vào cổ họng mà không cần nhai, mang theo mùi thơm của canh đậu hũ vào trong dạ dày…

Ngon quá!

Thêm một miếng mì xào nữa, thơm!

Sợi mì xào tròn tròn mang theo một mùi dầu, sợi mì dai ăn kèm với canh đậu hũ, một miếng mì một ngụm canh, quả thực là sự phối hợp không thể hoàn mỹ hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, phòng làm việc lập tức bắt đầu háo hức trao đổi.

"Thật ngon! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ ăn được mì xào ngon như vậy!"

"Thật sự, ăn kèm với dưa chuột muối chua này, quả thật tuyệt vời!"

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Tôi lấy một muỗng dầu ớt, dầu ớt này cũng không kém quê tôi là bao!"

......

Tiểu Mao an ủi chính mình, ngoại trừ chén canh đậu hũ kia, còn mì xào không chừng là bọn họ cố ý nói ngon để lừa gạt mình.

Chỉ là một đĩa mì xào mà thôi, nhất định là bọn họ thèm lẩu cay mà mình đang cầm, cho nên mới cố ý cùng nhau diễn kịch cho mình xem!

Ừm, nhất định chính là như vậy!

Nhưng mà…

Xung quanh đủ loại lời khen mì xào thơm ngon, hơn nữa mùi thơm của mì xào còn thoang thoảng như có như không.

Lẩu cay trước mắt đột nhiên không còn thơm nữa…

Nam sinh mặt tròn ăn lẩu cay giống như Tiểu Mao đã bắt đầu cầu xin ông nội bảo bà nội chia mình một ít mì xào, Tiểu Mao nhịn rồi lại nhịn, vớt một miếng cá viên.

Hừ! Tất cả đều là kẻ lừa đảo! Anh ta mới không bị lừa đâu!

****

Có cơ sở của ngày đầu tiên, ngày hôm sau Thời Nhiễm chuẩn bị thêm nhiều mì hơn một chút, gần như có thể làm ba mươi suất.

Cô dự định từ từ thêm cho đến khi cô đạt đến một điểm cân bằng. Dù sao thì mỗi ngày đều thấy xào mì chỉ trong chốc lát, nhưng mà khâu chuẩn bị giai đoạn đầu cũng cần thời gian.



Hằng ngày, không riêng gì phải nấu nước sốt, mà còn phải mua thức ăn, làm mì, dưa chuột muối…

Mọi thứ đều cần có thời gian, mặc dù Thời Nhiễm cần tiền gấp, nhưng cô cũng sẽ không làm mình mệt chết.

Thậm chí cô cũng không tính làm việc kinh doanh mì xào này lâu dài.

Sau một thời gian dài, cô luôn phải thay đổi món ăn.

Ngày hôm sau, Thời Nhiễm căn chuẩn thời gian, lúc sáu giờ ra quầy hàng.

Hôm nay ngoại trừ phải chuẩn bị mì xào, canh cũng không còn làm canh đậu hũ phiền phức nữa, mà là chuẩn bị một nồi canh đậu xanh kiểu Tô to.

Cũng trùng hợp, sáng nay ở chợ thấy có đang bán bạc hà tươi, Thời Nhiễm dứt khoát chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cho món canh đậu xanh kiểu Tô.

Cách làm canh đậu xanh kiểu Tô không giống với canh đậu xanh thông thường, dùng nhiều nguyên liệu hơn. Cần dùng gạo nếp và đậu xanh nấu ra, bên trong còn phải cho thêm nho khô và mứt táo, còn có tơ đỏ tơ xanh thường thấy trong bánh trung thu kiểu cũ, cuối cùng thêm một ít bạc hà và đường phèn.

Món này uống trong thời tiết nóng là tuyệt vời nhất, đặc biệt là khi làm lạnh canh đậu xanh một chút, vị mát lạnh của bạc hà và đá viên vào trong miệng có thể đánh thẳng vào tâm hồn trong nháy mắt.

Thời Nhiễm vừa mới ra khỏi quầy hàng không bao lâu thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Người kia mặt đỏ tai hồng đứng trước mặt quầy lẩu cay.

Còn không phải là đầu gà mua mười phần mì xào hôm qua sao?