- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- [Xuyên Thư] Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Cứu Vớt Nam Chính
- Chương 8
[Xuyên Thư] Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Cứu Vớt Nam Chính
Chương 8
"Ôi trời, này thật khủng khϊếp!"
Cố Tiên thu hồi ánh mắt, đợi Phổ Phổ ăn xong miếng bánh có nhân si-rô phong đường cuối cùng, nói:
"Đi thôi."
Cậu chuẩn bị đến thôn trang đó nhìn một chút.
Phổ Phổ cầm dĩa bánh: "Cái kia, cái kia..."
Cố Tiên: "Được rồi, ngươi có thể mua chút đặc sản rồi trở về."
Ngoài sirô phong đường dạng lỏng, nó còn được làm thành dạng cô đặc và được bán trên các con phố, ngõ hẻm ở thành Duron. Những khối phong đường hoàng kim được xếp ngay ngắn trên giấy gói kẹo. Từ những con phố cho đến những con hẻm đều thoang thoảng hương thơm ngọt ngào đặc biệt.
Trước một cửa hàng kẹo, Cố Tiên cầm mấy hộp đựng đầy kẹo siro phong đường đi về phía chiếc xe ngựa bên kia đường.
Cuối phố, có một con hẻm chật hẹp đầy rác thải lâu ngày không được dọn dẹp, nên rất ít người đặt chân đến.
Sâu trong con hẻm, có một cậu bé gầy gò đang rúc vào một góc tường cách đó không xa, rác rưởi vương vãi khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khó tả.
Thực ra, chỉ cách con hẻm vài bước chân là có một con đường rộng rãi, sáng sủa. Nơi đó bán kẹo si-rô phong đường ngọt ngào khắp nơi. Tuy nhiên, cậu bé chỉ ngồi co ro một mình trong góc khuất bẩn thỉu này, lặng lẽ vùi mặt vào đầu gối cong cong.
Chiếc áo choàng đen cũ kỹ che đi thân hình gầy gò của cậu bé, góc áo choàng đã bị thủng nhiều lỗ. Bàn tay lộ ra đầy những vết nứt nhỏ, nhưng cậu bé vẫn nắm chặt lấy góc áo không chịu buông ra.
"Cộp cộp."
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ đầu ngõ, cậu bé chợt ngước mắt lên như vật nhỏ đang sợ hãi.
Một cô bé xuất hiện ở đầu ngõ, mặc một chiếc váy bồng bềnh màu hồng. Mái tóc dài ngang vai được buộc cẩn thận thành một búi tóc dễ thương, trên người toát ra mùi thơm của hoa nhài.
Bên cạnh cô bé không có cha mẹ đi theo, có lẽ cô bé đã vô tình vào nhầm nơi đây. Đôi mắt trong veo của cô bé tò mò nhìn cậu bé đang cuộn tròn người trong con hẻm sâu, tựa hồ không rõ vì sao cậu bé dơ hề hề ở địa phương này lại trở thành người bạn đồng hành của mình.
Chẳng bao lâu, cô bé mở miệng, lộ ra hàm răng trắng trẻo.
"Kẹo."
Cô bé chạy tới chỗ của Ilos và đưa tay ra.
"Kẹo đường!"
Đôi đồng tử màu vàng sẫm của Ilos hơi nhướng lên, cảnh giác nhìn cô bé.
Nụ cười của cô bé đáng yêu như mật ong ngọt ngào. Đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé nhẹ nhàng nắm lấy tay Ilos, dường như không quan tâm đến sự bẩn thỉu của hắn mà nhét viên kẹo vào lòng bàn tay hắn.
Khối kẹo phong đường hoàng kim hơi chảy ra.
Bàn tay của Ilos khựng lại giữa không trung một lúc, sau đó từ từ cúi đầu xuống và thận trọng ngửi.
...có vẻ như không có độc.
Mùi hương ngọt ngào, êm dịu này khiến hắn nhớ đến chiếc tổ ấm của mình ở quê hương, nơi hắn từng ngủ yên giấc cách đây đã lâu.
Trong tiềm thức, Ilos liếʍ một cái.
....Đột nhiên, tiểu ác long bị hương vị của viên kẹo đường phong làm cho choáng váng.
Cô bé vén váy lên ngồi xổm bên cạnh Ilos, dường như cảm thấy người bạn ngốc nghếch này khá thú vị.
Khi Ilos không chú ý, cô bé tò mò vén chiếc áo choàng đen của hắn lên.
Như bị sét đánh, Ilos bất ngờ ra tay ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Bên dưới chiếc áo choàng đen, Ilos có thân hình giống như một đứa trẻ bình thường. Tuy nhiên, phía sau lưng có một cái đuôi, rõ ràng bất đồng với nhân loại. Nó màu đen và phủ đầy vảy cứng.
Đuôi Rồng.
Cô bé ngây người nhìn chằm chằm vào cái đuôi rồng màu đen và từ từ lùi lại một bước.
Giây tiếp theo, cô bé hét lớn.
"Oaaa!
"An Nhu? An Nhu! Tốt quá, ngươi ở nơi này!"
Theo tiếng động, một bóng người nhanh chóng lao vào con hẻm sâu. Bên trong có một cô bé đang khóc và một cậu bé đang luống xuống đứng bên cạnh cô bé.
"…rồng!"
"Dị tộc! Có dị tộc ở đây!!"
Một tiếng hét chói tai vang lên, xuyên thủng bầu trời yên bình phía trên thị trấn.
#Sốc!! Một dị tộc thuộc chủng loài nguy hiểm đã lẻn vào thành phố! Khi bị phát hiện, dị tộc đang có ý định hãm hại một bé gái vô tội!
Tin tức như một tia lửa bùng lên trong đám cỏ, trong phút chốc nó bùng cháy khắp nơi và khơi dậy sự phẫn nộ của cả thành phố.
Những binh lính hét lên, và những thanh trường kiếm bén nhọn trong tay lóe lên tia sát khí. Tiếng va chạm của áo giáp vang vọng khắp các đường phố và ngõ hẻm, bắt đầu cuộc truy đuổi tìm kiếm dị tộc.
Theo thông tin của cấp trên, đối tượng mà họ đang truy đuổi là một con rồng nhỏ cực kỳ nguy hiểm, hung dữ và khát máu. Điểm nhận dạng là nó khoác trên mình một chiếc áo choàng màu đen rách rưới không vừa vặn với cơ thể và nó đang chạy trốn khắp mọi ngóc ngách trong thành phố.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- [Xuyên Thư] Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Cứu Vớt Nam Chính
- Chương 8