Thành phố Duron tựa hồ bài xích dị tộc. Nhưng trong cốt truyện, Yige và nam chính đã gặp nhau ở đây.
——"Diệt vận kỷ", nhân vật nam chính Ilos, vua của tộc rồng cùng một người phụ nữ nhân loại có tình cảm với nhau. Trong lúc sinh hắn ra thì bà qua đời vì bị khó sinh. Sau đó, phụ thân của hắn cũng qua đời trong trận chiến hỗn loạn của Long tộc. Đồng thời, hắn cũng bị trục xuất khỏi Long tộc khi còn nhỏ.
Những kẻ phản loạn Long tộc không gϊếŧ nam chính vì họ cho rằng nam chính quá yếu và thậm chí không có thiên phú về ma pháp. Kể cả khi họ không động thủ, thì vật nhỏ này cũng sẽ sớm chết ở bên ngoài.
Dựa theo dòng thời gian hiện tại, hẳn là nam chính vừa mới bị trục xuất khỏi bộ tộc. Vẫn còn là một tiểu hài tử lưu lạc một mình, sống một cuộc sống khổ cực.
Khi Yige giả vờ tốt bụng đến thu nhận, nam chính rất vui vẻ tin tưởng. Tiểu ác long vẫn còn kỳ vọng vào thế giới, nghĩ rằng mình đã gặp được người tốt bụng và cuối cùng cũng có một gia đình mới.
Ai biết được, tiểu ác long đã rơi từ vực sâu xuống địa ngục.
Lúc sau, những tia hy vọng của tiểu ác long đều bị dập tắt bởi sự phản bội hết lần này đến lần khác. Mọi hy vọng của tiểu ác long bị chà đạp một cách tàn nhẫn. Cho đến lần cuối cùng, người mà tiểu ác long tin tưởng nhất lại đâm vào trái tim hắn bằng một thanh kiếm sắc nhọn từ phía sau.
Sau đó, tiểu ác long giáng xuống lục địa bằng một ngọn lửa dữ dội và mọi thứ bị đốt cháy thành tro trong ngọn lửa rồng không thể dập tắt.
Cố Tiên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thị trấn nhỏ bé này vẫn chưa bị chìm trong khói mù của ngày tận thế. Khắp nơi đều là những bức tường gạch đỏ phủ đầy cây xanh, những mái nhà tròn như những khóm lá phong đỏ rực. Khắp nơi đều có binh lính tuần tra trên đường phố, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các ma pháp sư mặc áo trường bào.
Vào thành không bao lâu, Cố Tiên đi ngang qua một nhà nghỉ nhỏ. Cậu dự định sẽ ở lại đây nghỉ ngơi, nhưng Phổ Phổ lại co rúm trong xe không chịu xuống.
"Chủ nhân, tốt nhất là tôi nên ở trong xe ngựa..."
Y cúi đầu và khẽ lẩm bẩm.
"Tôi có thể ngủ trên sàn, sẽ không làm bẩn chỗ ngồi của ngài."
Phổ Phổ vẫn còn nhớ ánh mắt của những binh lính bảo vệ thành phố dành cho y. Sắc bén đến mức như thể bị kim đâm vào người.
Cố Tiên nhìn thiếu niên tinh linh đang sợ sệt, nói:
"Chờ một chút."
Cậu mở cửa xe rồi một mình đi ra ngoài.
Trong xe ngựa vô cùng yên lặng, Phổ Phổ chờ đợi trong sự bất an.
Liệu chủ nhân có bỏ rơi y hay không?
Thật ra, trong lần đi tìm chủ nhân ở vương thành. Y có thể cảm nhận được chủ nhân của mình đã thay đổi so với mấy ngày trước, giống như...
Những suy nghĩ này không đọng lại được bao lâu, cửa xe lại lần nữa được mở ra. Cố Tiên chặn tầm nhìn của người qua đường rồi đóng cửa lại.
"Đây, cho ngươi."
Cố Tiên giơ tay, nhẹ nhàng đặt vật trong tay lên đầu Phổ Phổ.
Chiếc mũ màu trắng bằng bông hình đám mây che đi hai lỗ tai nhọn của Phổ Phổ, khiến y trông giống như một thiếu niên nhân loại đáng yêu.
Đây là chiếc mũ được dệt từ lông cừu, một trong những đặc sản độc đáo của thành phố Duron. Loại len này mềm và mịn, có mùi thơm rất đặc biệt. Quần áo được dệt từ lông cừu rất thoải mái, nên rất được người dân ở các vùng lân cận ưa chuộng.
Phổ Phổ: "Woa!"
Phổ Phổ dùng tay chạm vào chiếc mũ xinh xắn trên đầu, rồi lấy ra một chiếc gương từ trong túi nhỏ. Y cúi đầu, nhìn chính mình trong gương.
"Ngài thấy tôi có đẹp không?"
"Trông rất đẹp." Cố Tiên cười khúc khích.
"Nó rất hợp với ngươi."
Phổ Phổ nheo mắt lại, dùng hai tay nắm lấy một tay của Cố Tiên. Phổ Phổ cúi đầu, vùi mặt vào mu bàn tay của Cố Tiên rồi cọ cọ một hồi.
Ngoài cừu be be, đặc sản của thành phố Duron còn có si-rô phong đường.
Loại si-rô ngọt ngào nhưng không béo ngậy này thường được rưới lên những miếng sườn cừu nướng thơm lừng. Hương vị thịt hoà quyện với vị ngọt sảng khoái. Đây là món ăn cổ điển ở thành phố Duron.
Phổ Phổ rất thích si-rô phong đường ngọt ngào này, cho dù là thêm vào bít tết hay salad, y đều ăn nó một cách thích thú.
Sau khi lưu luyến liếʍ từng giọt si-rô cuối cùng dưới đáy bát, Phổ Phổ liếc nhìn Cố Tiên.
Cố Tiên: "Ông chủ, cho thêm một phần."
Phổ Phổ nhỏ giọng hoan hô.
Ở thành phố Duron chờ đợi mấy ngày, Cố Tiên vẫn chưa tìm thấy nam chính.
Chẳng lẽ chưa đến lúc nam chính xuất hiện trong tuyến thời gian?
Hai ngày sau, trong lúc ăn sáng, Cố Tiên không nhịn được mà suy nghĩ.
Hay là cậu đang nhìn nhầm chỗ?
Trong nhà nghỉ tầng một có mấy thực khách đang ngồi, tiếng trò chuyện của họ thỉnh thoảng lọt vào tai Cố Tiên.
"Ngươi biết tin gì chưa? Cách đây hơn mười dặm trong một thôn, hình như có một long tộc."
"Long tộc? Thực sự có long tộc xuất hiện ở phụ cận?"