Chương 4

"Chủ nhân, chủ nhân."

Phổ Phổ ở một bên không biết đáy lòng của Cố Tiên có chút gợn sóng, Phổ Phổ hào hứng nói:

"Ngài có muốn quay trở lại Tháp Ma Pháp không?"

Thực ra Phổ Phổ đã muốn trở về nhà từ lâu rồi, những người ở đây rất đáng ghét. Bọn họ luôn nhìn vào lỗ tai của y bằng ánh mắt phán xét, khiến y cảm thấy rất khó chịu.

"Không."

Cố Tiên dời mắt khỏi chiếc gương và lắc đầu.

"Chúng ta đi...Thành phố Duron."

Thành phố Duron là nơi Yige nhặt được nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết.

Dựa theo cốt truyện, nam chính đã mất gia đình và đi lang thang khắp nơi. Chỉ còn chưa đầy hai mươi năm nữa là hắn sẽ lớn lên và hủy diệt thế giới.

"Ngài muốn rời đi?"

Trước cầu thang, một người hầu khô khốc mở miệng.

"Tất nhiên, nhưng trước đó ta sẽ đến gặp đại nhân Solan nói lời từ biệt."

Cố Tiên nói lời cảm ơn rồi đi xuống lầu.

Đối mặt với Cố Tiên, sự khinh thường trên mặt người hầu không thể che giấu được nữa.

Loại người như Yige mà xứng làm thủ tịch sao?

Người hầu nghĩ.

Thật là lãng phí khuôn mặt xinh đẹp đó.

Ở tầng một, Cố Tiên không nhìn thấy chủ nhân của dinh thự này, Solan.

Cánh cửa trước mặt đã bị đóng chặt.

Phổ Phổ: "Thật quá đáng! Mấy năm trước hắn cùng chủ nhân quan hệ rất tốt!"

Cố Tiên: "Không sao, đi thôi."

Solan Ishtar, Hội Trưởng Hiệp Hội Ma Pháp. Trong nguyên tác, ông ta thưởng thức tài năng của nam chính và thậm chí còn cố gắng hết lòng để mượn sức của nam chính. Nhưng mọi hảo cảm đã bị đánh vỡ sau khi thân phận Long tộc của nhân vật nam chính bị vạch trần.

Cuối cùng, ông ta chết dưới hơi thở của hắc long. Lúc đó, ông ta chỉ kịp giơ ma trượng trong tay lên để tạo kết giới bảo vệ toàn bộ vương thành, ông quyết tâm không buông ma trượng cho đến khi cơ thể bị nhấn chìm bởi ngọn lửa rồng không thể dập tắt.

Giây tiếp theo, khi Solan chết cũng là lúc vương thành bị hủy diệt.

Dinh thự rất lớn, dọc đường đi Cố Tiên thường xuyên nghe được những lời bàn luận trong góc khuất. Người hầu trong dinh thự bàn tàn sôi nổi mà không hề giấu giếm sự mỉa mai và ác ý.

Phổ Phổ tức giận đến mức tự cắn ngón tay của chính mình , nhưng Cố Tiên lại rất bình tĩnh.

Những lời bàn tán đó chẳng ảnh hưởng gì đến cậu, vốn dĩ cậu đã quen từ lâu.

Hơn nữa, cho dù cậu có đứng trước mặt những người đó và hô to “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”, cũng không thể thay đổi cách nhìn của những người này về cậu trong một khoảng thời gian ngắn.

"Ồ, ai đây ta? Đây chẳng phải là pháp sư trưởng cao quý và vĩ đại nhất của chúng ta sao?"

Ngoài cửa dinh thự, một âm thanh chói tai vang lên và kèm theo đó là mùi nước hoa nồng nặc, đối phương đứng phía trước chặn đường Cố Tiên.

Phổ Phổ núp sau lưng Cố Tiên nhỏ giọng nói: "Đó là nam tước Olster! Chủ nhân, ngài còn nhớ hắn không?"

Cố Tiên đương nhiên không nhớ.

Trước mặt cậu là một người đàn ông thấp, gầy với bộ ria mép chói mắt trên khuôn mặt bóng dầu. Ông ta đang mặc bộ y phục lòe loẹt với phần hông rộng thùng thình trông như không vừa vặn với cơ thể gầy gò của ông ta.

"Tối nay, đại pháp sư Stella sẽ tổ chức một bữa yến tiệc hoành tráng ở vương thành."

Vẻ mặt Olster tràn đầy sự mỉa mai, lời nói luôn kèm theo động tác khoa trương. Ông ta vung tay lên, mùi nước hoa bay ra từng đợt.

"Đoán xem, ai sẽ không được mời?"

Con đường dẫn đến cánh cửa vô cùng rộng rãi, vì vậy Cố Tiên đi vòng quanh ông ta và bước ra ngoài.

Olster không có ý định thả Cố Tiên đi, ông tiếp tục chặn đường Cố Tiên và nở một nụ cười đắc ý.

"Ngươi đã làm ô nhục Hiệp Hội Ma pháp, ngay cả đại nhân Solan cũng không sẵn lòng che chở cho ngươi nữa. Ngươi cho rằng mình có thể dễ dàng rời khỏi đây sao?"

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ bò ra ngoài như một con chó."

Cố Tiên rũ mắt xuống, đôi mắt xanh lam nhìn xuống vị nam tước thấp bé đang mặc bộ quần áo loè loẹt: "Ngươi muốn thế nào?"

Những ngón tay mỏng manh của Olster chạm vào bộ râu tỏa sáng trên mặt, đôi mắt của ông ta lóe lên một tia sáng.

"Ngươi có thể quỳ xuống cầu xin ta và để tinh linh [Bass đặc] bồi ta một đêm. Có lẽ ta sẽ giữ cho ngươi chút mặt mũi và để ngươi bò ra khỏi vương thành bằng cống ngầm trong bí mật."