Giống như một vật nhỏ không nhà bị mưa làm ướt lông, rõ ràng rất buồn bã khổ sở nhưng lại không dám khóc lớn.
Vừa ủy khuất lại vừa đáng thương.
Cố Tiên: "..."
Bởi vì không muốn bị người khác phát hiện, nên Ilos cúi đầu không phát ra âm thanh.
Cái đuôi nhỏ râm ran đau nhức, giống như bị dao nhọn cắt đứt và ném vào lửa.
Hắn không hiểu, tại sao những người đó lại ghét hắn đến vậy.
Hắn chỉ muốn tìm một chỗ để ngủ, chỉ cần một góc khuất nhỏ. Chẳng sợ nơi đó không che được mưa gió, chẳng sợ bên cạnh có rác rưởi.
Hắn chỉ chiếm một ít không gian, không gây ồn ào và không làm phiền đến ai.
Đã lâu rồi hắn không được ngủ.
Viên kẹo vừa rồi rất ngọt ngào, đó là hương vị mà trước đây hắn chưa từng được nếm qua.
Hắn không có kẹo, cái gì cũng không có.
Vì cái gì bọn họ đều muốn gϊếŧ hắn?
Hắn đã làm gì sai?
Hay là, hắn không nên tồn tại ở nơi này?
"Ngủ đi."
Một đôi bàn tay ấm áp vòng qua phía sau lưng hắn, dùng một lực nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Đó không phải là hành động bắt giữ con mồi, Ilos chưa bao giờ cảm nhận được trước đây, một cái ôm đầy thiện ý của nhân loại.
Ôn nhu và ấm áp, nó làm hắn nhớ đến quê hương mà hắn đã bị buộc phải rời xa bấy lâu nay.
"Không ai có thể ức hϊếp ngươi, ngươi không cần lo lắng bị người khác xua đuổi." Cố Tiên vuốt ve cơ thể lạnh lẽo của Ilos và mái tóc đen rối bù, từ trong ký ức tìm kiếm ma pháp ngủ yên giấc.
"Ở chỗ này, ngươi không cần phải sợ bất cứ điều gì."
Ánh sao tràn ra từ đầu ngón tay của Cố Tiên, tạo thành một mảnh nhỏ của màn đêm tối tăm và yên bình. Hình ảnh bầu trời đêm bao quanh cổ xe ngựa, khiến mí mắt của Ilos dần tối sầm, quên đi sự phòng bị và giãy giụa.
Ma pháp ngủ say.
Chẳng bao lâu, Tiểu Hắc Long mình đầy vết thương đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay của Cố Tiên. Nhưng trên khuôn mặt tái nhợt vẫn còn những giọt nước mắt ướt đẫm.
Tâm trạng của Cố Tiên trở nên có chút phức tạp.
Trong nguyên tác, tính tình nam chính nguy hiểm và thô bạo. Hắn mạnh đến mức có thể dễ dàng hủy diệt thế giới, cũng sẽ bởi vì bị nhân loại xua đuổi và bị thương ở đuôi mà khóc thút thít sao?
Ilos bị Yige tra tấn suốt ba năm, cắt thịt, lột da, lột xương... Những tiếng kêu đó, những giọt nước mắt hòa lẫn với máu đó, chỉ được đề cập ngắn gọn trong tiểu thuyết, thậm chí tác giả diễn tả những điều này không đến một trang giấy.
Ngoài cửa sổ là ánh sáng tươi đẹp, Phổ Phổ lén nhìn sườn mặt đạm mạc của Cố Tiên. Y hông biết chủ nhân của mình đang suy nghĩ điều gì. Nhưng vào lúc này, y cảm thấy chủ nhân rất lạnh lùng.
Phổ Phổ kêu meo meo vài tiếng, từ trong chiếc túi nhỏ lấy ra một chiếc chăn bông rồi đưa cho Cố Tiên.
Chiếc túi nhỏ của Phổ Phổ là một loại ma pháp đạo cụ, nó có thể chứa được nhiều thứ.
Cố Tiên lấy chăn đắp cho Ilos và khẽ nhắm mắt lại.
Mái tóc vàng nhạt như tơ dệt lướt qua xương quai xanh dưới cổ áo. Một tia nắng xuyên qua cửa sổ xe, vầng sáng dọc từ xương chân mày nhợt nhạt của pháp sư trẻ tuổi đến hàm dưới, phác họa một vòng cung tuyệt đẹp.
Phổ Phổ nghĩ thầm: Đẹp quá!
Sau đó y nhìn thấy ánh sáng.
Đó là ma pháp chữa lành.
Nếu ma pháp chữa lành của Phổ Phổ là tia sáng xuyên qua tán lá rậm rạp của rừng tinh linh, thì ma pháp chữa lành của Cố Tiên giống như ánh bình minh ló dạng trên vùng đất hoang vu vô tận, ánh sáng ban mai chiếu rọi cả vùng đồng bằng.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể Ilos bắt đầu khép lại bằng tốc độ mắt thường. Những lớp vảy trên chiếc đuôi rồng đen ngòm đang chảy máu, giờ đây đã lành lặn và trở nên bóng loáng.
Ma pháp chữa lành này còn có tác dụng tẩy rửa nên tiểu hắc long dơ hề hề nhanh chóng biến thành một tiểu hắc long sạch sẽ.
Phổ Phổ há to miệng: "Chủ nhân thật lợi hại!"
Kỳ thật Cố Tiên có chút kinh ngạc - cậu chỉ cần đọc thầm trong đầu hoàn chỉnh câu chú ngữ, ma pháp liền dễ dàng phát ra trong tay cậu.
Tuy nhiên, ma pháp mà cậu nắm giữ trong trí nhớ không nhiều. Những ma pháp còn lại vô cùng mơ hồ, không thể kết nối thành những câu chú ngữ rõ ràng.
Tiểu hắc long nằm trong lòng cậu không còn tỏ ra khó chịu, đôi mày nhíu lại cũng dần thả lỏng. Ilos được quấn trong chiếc chăn bông, khi ngủ say liền theo bản năng co rúm người trong chăn.
Chiếc chăn rất lớn, Ilos giống như một bé mèo con vùi mình trong chăn, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.
Cố Tiên liền nghĩ đến con mèo con mà cậu nuôi lớn cũng thích chui vào trong chăn ngủ, để chiếc chăn ấm áp quấn lấy mình.
Trước khi cậu đưa nó về nhà, con mèo con của cậu có một cuộc sống tồi tệ và lang thang ngoài đường. Mà nơi đây, dị tộc bị nhân loại bài xích và đuổi đánh.
"Phổ Phổ." Cố Tiên quay mặt về phía thiếu niên tinh linh bên cạnh.
"Trước kia, ngươi có từng trải qua chuyện tương tự giống hắn không?"
"Ý của ta là, trước khi ngươi gặp được ta."
Phổ Phổ sửng sốt trong giây lát, như thể một loạt ký ức bị chôn vùi từ lâu đã được đánh thức. Trong mắt hiện lên một tia sợ hãi rõ ràng.