Lúc Khương Khương từ lỗ chó trốn ra ngoài, cái con nhóc này còn để lại một tờ giấy nhỏ. Mặt trên cong cong vẹo vẹo mà viết, con bé không muốn được Hạ gia nhận nuôi cho nên mới lén rời khỏi cô nhi viện, chờ bọn họ đi rồi, nàng sẽ trở về thôi.
Nhìn thấy tin nhắn xong, Cao viện trưởng cũng là vừa tức vừa buồn cười nha, không nghĩ tới bé con ngoan ngoãn Khương Khương vì trốn người nhận nuôi mà dám nghĩ ra cái biện pháp này.
Các lão sư đã tìm kiếm bốn phía của cô nhi viện, cũng không tìm được nàng cho nên nhóc con trốn đi sâu như vậy rõ ràng là rất kháng cự việc bị thu dưỡng. Nhưng điều kiện vợ chồng Hạ gia tốt như vậy, mấy đứa trẻ khác còn cầu mà không được, Khương Khương vì cái gì còn không muốn đi nha?
Cao viện trưởng nghĩ trăm lần cũng không ra, nhất thời cũng phân vân có nên thuận theo ý tưởng cá nhân cự tuyệt việc nhận nuôi của Khương Khương hay không.
Nhưng con bé còn nhỏ như vậy, trẻ con suy nghĩ căn bản không đủ thành thục, yêu cầu người viện trưởng như bà cũng nên vì Khương Khương mà suy xét. Huống hồ có thể được Hạ gia nhận nuôi, đối với tương lai của con bé mà nói chắc chắn sẽ rất tốt.
Hạ Bân nhìn Cao viện trưởng trầm mặc không nói, ngữ khí chậm rãi, tiếp tục nói: “Cao viện trưởng, ta cùng vợ biết rõ cô nhi viện cũng không dễ dàng, cho nên chuẩn bị quyên tặng cho cô nhi viện 50 vạn nhân dân tệ, hy vọng ngài có thể suy xét rõ ràng”.
Cao viện trưởng nghe vậy, bà trừng mắt kinh ngạc, gương mặt luôn hoà khí lại vô cớ hiện lên vẻ nghiêm khắc.
Đáy lòng bà ngăn không được sự kinh ngạc, bà vốn luôn nghĩ rằng vợ chồng Hạ gia là người không tồi, rất thích hợp làm một gia đình tốt cho Khương Khương nhưng hiện tại lại thấy cũng không hẳn là vậy!
Xem ra bà cần phải lần nữa suy xét lại,xem xem họ có hợp nhận nuôi Khương Khương hay không!
Bên ngoài biệt thự tối đen một mảnh, trăng sáng cũng đã treo cao trên bầu trời, hiện tại cũng không còn sớm thế nhưng Khương Khương sau khi diễn xong phân cảnh đầu tiên vẫn giữ nguyên tinh thần ban đầu, hai mắt con bé sáng lấp lánh nhìn qua nhìn lại, không thấy có chút nào là mệt mỏi .
Chuẩn bị kết thúc công việc, nhóm bốn diễn viên chính nhìn bộ dạng tiểu gia hỏa tinh thần phấn chấn, đều không khỏi bị chọc cười.
Liêu Tinh Hà sờ đầu Khương Khương, cười hì hì mở miệng, “Khương Khương, ngày mai anh cùng Lý Duyệt Duyệt có cảnh diễn chung với em đó, em nhất định phải thủ hạ lưu tình, không thể diễn quá dọa người nha”.
Phân cảnh Khương Khương cùng Phó Chước diễn ở cầu thang, hắn cùng Vân Yên lúc đó cũng đứng xem ở bên cạnh đạo diễn Trần Du. Không thể không nói, sau khi lên hình, ánh mắt cùng nụ cười trên môi con bé hiện lên cũng quá mức quỷ dị, đánh một cái thật mạnh vào lòng hắn, dọa hắn lạnh sống lưng luôn rồi.
“Tiền đồ”, Trần Du nghe được Liêu Tinh Hà nói, hừ cười một tiếng, tỏ vẻ không nói nổi.
Mấy đồng bọn khác nhìn hắn, cũng không thể lý giải, mặt đầy đầu dấu chấm hỏi .
Lý Duyệt Duyệt mở to hai mắt nhìn, rồi trêu hắn: “Thật không ngờ nha, Liêu Tinh Hà ngươi lá gan cũng nhỏ quá đi”.
Liêu Tinh Hà cũng không làm cao, hắn hợp tình hợp lý nói, “Đúng vậy, gan ta nhỏ vậy đấy, lêu lêu”.
Nói xong, hắn liền ngồi xổm trước mặt Khương Khương, chớp đôi mắt cún con vô tội nhìn chằm chằm vào nàng, quả thực giống như là đang làm nũng lấy lòng cô vậy.
Khương Khương rũ mắt nhìn đại ca chó con trước mặt, không nhịn được lông mi run rẩy.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện ra vẻ nghiêm túc mà suy tư, sau đó vươn tay nhỏ sờ sờ tóc quăn hơi xù trên đầu Liêu Tinh Hà. Trong ánh mắt chờ mong của hắn, Khương Khương bên môi mỉm cười ngọt ngào, nhưng lại trả lời một cách “Lãnh khốc vô tình”.
Chỉ nghe con bé nghiêm túc vang giọng nói, “Không được ! Ta là tiểu quỷ siêu hung dữ siêu khủng bố của căn nhà này!”.
“Không khủng bố không phải là ta nha!”
Âm thành trẻ con giòn tan vang vang vừa rơi xuống, Trần Du cùng ba diễn viên còn lại nhìn Liêu Tinh Hà đang bi thương mà vẻ mặt càng thêm đáng thương hơn, không hẹn mà cùng nhau cười thật lớn!
Trần Du nghĩ tới dáng vẻ của Khương Khương lúc nghiêm túc cự tuyệt Liêu Tinh Hà, thật là đáng yêu muốn chết ahh! Thật muốn làm ba ba!!
Cùng lúc đó Vân Yên cùng Lý Duyệt Duyệt không nhịn được mà khom lưng xuống, chia nhau ra hôn lấy hai má múm mím trắng trắng tròn tròn của Khương Khương, hai tỷ tỷ xinh đẹp, một người đáng yêu,một người lạnh lùng. Khương Khương bị kẹp ở giữa, được hôn cả 2 bên má, mặt con bé trong nháy mắt liền đỏ rực hết lên, thẹn thùng xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
Vân Yên cùng Lý Duyệt Duyệt nhìn biểu cảm thẹn thùng của bé con mà phát cuồng, đáy lòng muốn hoá thành nước nha.
Hôm nay nhiệm vụ cần quay đều đã hoàn thành, nhân viên công tác cùng các diễn viên đều chuẩn bị rời khỏi phim trường.
Khương Khương chào tạm biệt các ca ca tỷ tỷ cùng các nhân viên đoàn làm phim, nắm tay Trần Du nhảy nhót mà rời khỏi căn biệt thự phục cổ dáng vẻ âm trầm nằm im lìm trong bóng đêm.