Chương 5: Hoá Trang

Mấy người trẻ tuổi hai mắt nhìn nhau, Lý Duyệt Duyệt nhìn về phía Trần Du, tò mò hỏi, “Đạo diễn,cô bé này chính là diễn viên mới đóng vai “Quỷ nhỏ” sao ?”.

Trần Du nắm trong tay bàn tay bé nhỏ gật đầu, “Đúng vậy, con bé gọi là Khương Khương”.

Nói xong, hắn rũ mắt xuống, ôn nhu tiếp tục nói, “Khương Khương, cùng các ca ca tỷ tỷ chào hỏi đi”.

Khương Khương ân một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bốn vị xinh đẹp soái khí ca ca tỷ tỷ đang sửng sốt trước mặt , nâng lên tay nhỏ trắng nõn vẫy vẫy chào,ngây ngô mà nói, “Xin chào đại tỷ tỷ đại ca ca, ta là Khương Khương diễn viên đóng vai siêu hung dữ siêu khủng bố quỷ nhỏ nha ~”.

Khi chào hỏi, tiểu cô nương tựa hồ vì tỏ ra vẻ “Siêu hung ác”, cho nên nét mặt tiểu bảo bối siêu cấp nghiêm túc, mắt hạnh tròn xoe cố gắng mở to hơn lớn hơn nữa nhìn như hai quả nho nhỏ đầy trong trẻo.

Lúc này trong mắt bốn diễn viên chính, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này đừng nói khủng bố, quả thực là đáng yêu muốn chết ah!

Đặc biệt trong lòng hai vị nữ diễn viên đã kêu lên!! Đào hết tim gan mà hò hét, a a a !! Có cái quỷ nhỏ dữ như vậy ác như vậy ! Khẩn cầu nàng dùng hết sức mà tới dọa chúng ta đi!! Các tỷ tỷ có thể chịu được nhaa!!!

Khương Khương chớp đôi mắt ngập nước, nhìn xinh đẹp tỷ tỷ cùng soái khí ca ca vui vẻ cuồng nhiệt đang giương lên khóe miệng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Vì cái gì nha? Tại Khương Khương không khủng bố không dọa người sao? Vì cái gì các ca ca tỷ tỷ đều cười vui vẻ như vậy.

Trong lúc Khương Khương đang hoài nghi nhân sinh, Trần Du rũ mắt, nhìn chân mày nhỏ đang nhăn lại của tiểu gia hỏa, cũng phát cuồng lên vì đáng yêu !

Hắn híp mắt cười, trong nháy mắt hình tượng soái ca đầu đinh hung dữ cũng bay đi mất. Trần Du vuốt tóc Khương Khương, nhìn mấy người Phó Chước, Vân Yên cười nói, “Diễn viên nhí hiện tại đã xác định, chúng ta cũng không chậm trễ thời gian nữa, vào chuẩn bị bắt đầu quay đi”.

Đi vào biệt thự cũ được phục cổ, Khương Khương chớp mắt tò mò mà nhìn xung quanh, nhưng nàng rất ngoan, vẫn luôn nắm lấy bàn tay to khô ráo của Trần Du, không có nghịch ngợm mà chạy loạn khắp nơi.

Các nhân viên công tác khác đang làm việc ở biệt thự, nhìn thấy tiểu cô nương mỏng manh xinh đẹp đến, ai nấy cũng đều sáng mắt lên.

Đặc biệt là chuyên viên trang điểm của đoàn phim Đường Tinh Tinh, nàng giống như là tìm thấy được bảo bối, vội vội vàng vàng vọt lại đây, hưng phấn hỏi, “Đạo diễn, vị tiểu bằng hữu này chính là diễn viên nhí sắm vai “Quỷ nhỏ” phải không?”.



Trần Du gật đầu, “Đúng vậy, con bé gọi là Khương Khương”.

Đường Tinh Tinh nghe thế, gấp không chờ nổi mà cao hứng cười nói, “Tốt! Bây giờ ta liền mang Khương Khương đi hoá trang thay quần áo nha!”.

Khương Khương ngẩng đầu nhỏ, nhìn tiểu tỷ tỷ siêu nhiệt tình trước mặt, nhấp miệng nhỏ cười thẹn thùng,khuôn mặt mềm mềm trắng trắng hiện lên vệt đỏ ửng.

Đường Tinh Tinh nhìn bộ dạng nhóc con đang ngượng ngùng, càng là bị cấp manh không biết được đâu là đông tây nam bắc, dắt tay Khương Khương hưng phấn mà đem con bé tiến về phòng hóa trang.

Phòng hóa trang đoàn phim《 Âm trạch 》chính là sử dụng một cái phòng trống trong biệt thự, hơn nữa là phim vốn ít , mấy nam nữ diễn viên đều là tự mang theo trang phục của chính mình tới, cho nên trang phục trong phòng hoá trang cũng không nhiều, bởi vậy trang phục nhân vật “Quỷ nhỏ” cũng không có đến vài món.

Bất quá tuy rằng trang phục của Quỷ nhỏ không nhiều, nhưng Đường Tinh Tinh chỉ cần nhìn đến khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp của Khương Khương liền không ngăn được mà kích động, rốt cuộc bé con xinh đẹp như vậy! Bất luận y phục có bình thường đến đâu thì đến khi mặc trên người nàng, đều có thể đáng yêu đến phát nổ mà thôi.

Nghĩ vậy, Đường Tinh Tinh liền cao hứng trước tiên chọn vài món đồ cho bé con Khương Khương đang ngồi đung đưa chân trên ghế, con bé quơ quơ chân ngắn nhỏ, tò mò mà nhìn Đường Tinh Tinh tỷ tỷ chọn qua chọn lại trên giá quần áo.

Nhỏ giọng hỏi, “Lão tổ tông, đóng phim là phải thay quần áo sao?”.

Khương Khương cúi đầu nhìn bộ quần áo vải miên màu vàng nhạt đã hơi cũ của mình, mọi người trong cô nhi viện đều mặc loại quần áo này.

Lão tổ tông gật đầu, “Đương nhiên, nhóc con, muốn đóng phim là phải thay trang phục diễn”.

Khương Khương chỉ chỉ đầu nhỏ, ngay sau đó y như bà cụ non tựa vào ghế mà thở dài, ánh mắt toát ra vẻ chờ mong, nhẹ nhàng nói, “Lão tổ tông, ta muốn mặc trang phục cương thi màu lam nha”.

Lão tổ tông nhìn bộ dạng mong đợi của tiểu gia hỏa, cổ vũ nói; “Khương Khương, con nỗ lực nghiêm túc đóng phim ma, sau đó xem việc được đóng phim cương thi làm mục tiêu cuối cùng mà cố gắng !” ,“Có cơ hội diễn vai cương thi, liền có quan phục cương thi cho con mặc ! Có quan tài cho con ngủ !”

Lão tổ tông thành công đánh một hồi nhiệt huyết cho Khương Khương, hai mắt con bé sáng lấp lánh gật đầu, bé con nắm chặt nắm tay dùng sức mà đưa lên, cảm thấy hết sức hưng phấn.

Vui vẻ tươi cười làm khoé mắt cong lên, âm thanh giòn giã mà trả lời, “Lão tổ tông! Khương Khương sẽ nỗ lực! Nỗ lực được mặc trang phục cương thi, nỗ lực được vào quan tài ngủ !”