“Ngươi nói cái gì?”, Trần Du dừng chân, quay đầu xem hắn, “Khương Khương tới diễn vai tiểu quỷ?”.
“Ân ân, đúng vậy”, Trương Vĩ vội không ngừng gật đầu, “Du ca, diễn viên nhí kia cho chúng ta leo cây rồi mà tiến độ của phim cũng không thể kéo dài, nếu đã gặp được Khương Khương thì cho con bé đến diễn thử luôn xem sao”.
Trần Du híp mắt, nghĩ thầm Trương Vĩ nói cũng có lý, hơn nữa tiểu gia hỏa nằm trong ngực mình so với ngôi sao nhí kia còn đáng yêu xinh xắn hơn nhiều lên hình khẳng định đẹp…… Chẳng qua, Khương Khương là bạn nhỏ ở cô nhi viện, bên người lại không có người lớn đi theo, nếu để con bé tới diễn luôn ,có thể không tốt lắm.
Trần Du trong lúc nhất thời liền do dự.
Khương Khương nghe hai cái đại ca ca nói chuyện với nhau, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra vẻ tò mò trong lòng nghi hoặc rồi cùng Lão tổ tông trò chuyện trong đầu, “Lão tổ tông, Trương Vĩ ca ca nói có phải hay không chính là đóng phim điện ảnh nha?”.
Lão tổ tông lúc này cũng là đang kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng khó tiến vào giới giải trí , nhưng không nghĩ tới hiện tại liền có hai người trẻ tuổi muốn cho Khương Khương diễn phim ma!
Kia chẳng phải là nói khoảng cách Khương Khương được ngủ trong quan tài trên phim lại tiến thêm được một bước rồi? Chuyện tốt ah!
Lão tổ tông đáy lòng vui mừng, cười đáp, “Đúng vậy, bọn họ muốn cho Khương Khương đóng phim!”
Tiểu nhãi con nói chung là còn quá nhỏ, hơn nữa thiếu hiểu biết về xã hội loài người, cho nên đối với “Diễn kịch” “Đóng phim” kỳ thật không có tí gì gọi là khái niệm. Nhưng cũng không buông bỏ lời Lão tổ tông nói qua “Diễn phim cương thi là có thể ngủ ở quan tài” ghi tạc trong lòng.
Cho nên lúc Trần Du còn đang do dự, Khương Khương cao hứng mà giơ lên cánh tay ngắn ngủn cười vui vẻ , lộ ra hàm răng trắng tinh như gạo nếp vang giọng nói, “Đại ca ca, Khương Khương muốn đóng phim điện ảnh nha!”
Tiếng bé con vừa vang, mặt mày xinh đẹp trong sáng càng vì vui vẻ mà dễ thương đến không chịu được, Trần Du cũng nhịn không được mà cong môi cười theo.
Hắn hỏi, “Khương Khương, em trước kia có đóng phim rồi sao?”.
Khương Khương lắc đầu.
Trần Du chầm chậm nói tiếp, “Chúng ta đây là đang quay phim kinh dị, thật nhiều cảnh quay đều là vào buổi tối, em có sợ không?”
Diễn viên nhí thích hợp đã khó tìm, huống chi là diễn vai ma trẻ em. Khương Khương chưa diễn xuất bao giờ, hơn nữa nhìn sao cũng thấy là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, thoạt nhìn không lớn gan lắm. Cho nên Trần Du lo lắng trong quá trình quay phim con bé sẽ bị dọa khóc, dẫu sau thì phim kinh dị toàn quay vào ban đêm.
Buổi tối !! Là một bé con cương thi, Khương Khương thích nhất là trời tối đen như mực duỗi tay không thấy năm ngón nha ! Khương Khương hai mắt sáng ngời, như vậy càng vui vẻ nga!
Con bé dùng sức mà lắc lắc đầu nhỏ, chớp mắt nghiêm trang nói “Khương Khương không sợ ban đêm, hơn nữa thích nhất là buổi tối đó”.
Nhìn biểu tình nghiêm túc của con bé làm cho Trần Du không khỏi kinh ngạc, không đoán được nha tiểu cô nương nhỏ như vậy mà lại không hề sợ đêm tối. Bất quá nghĩ nghĩ rồi lại suy đoán, Khương Khương là đứa nhỏ trong cô nhi viện, buổi tối ngủ không có cha mẹ kế bên,chắc là vì thế mà đã thích ứng với ban đêm rồi.
Trần Du mím môi thở dài một tiếng, sau đó trầm giọng hỏi, “Khương Khương, em không muốn về cô nhi viện, có phải có người ăn hϊếp em hay không?”.
Nói xong,mặt mày Trần Du hiện ra vẻ tức giận, chỉ cần tiểu cô nương nói có người ở cô nhi viện khi dễ nàng, hắn sẽ lập tức báo cảnh sát, sau đó đi cô nhi viện tính sổ!
Khương Khương hơi ngẩng đầu nhỏ, nhìn thần sắc không vui của Trần Du, con bé nâng lên tay nhỏ như là trấn an mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, mềm mại mở miệng, “Đại ca ca, ở cô nhi viện không có người khi dễ Khương Khương”.
“Lão sư cùng viện trưởng đối với Khương Khương rất tốt”.
Tiểu gia hỏa thanh âm nhỏ nhẹ, khuôn mặt trẻ con hơi bụ bẫm lại làm ra biểu tình siêu nghiêm túc, cho nên Trần Du nghi hoặc, “Vậy tại sao em không muốn hồi cô nhi viện?”.
Khương Khương giống như bà cụ non khẽ thở dài cất giọng nói, “Hôm nay có người muốn đến cô nhi viện nhận nuôi em, nhưng em không muốn được nhận nuôi, muốn đi tìm cha mẹ ruột nha”. Ở trong cô nhi viện có đứa nhỏ nào mà không muốn tìm được cha mẹ ruột đâu, Trần Du nhìn cái vẻ mặt viết “phiền não của trẻ con”, trái tim cũng mềm thành một khối, cảm thấy thật không dễ chịu.
Mà Trương Vĩ đứng ở bên cạnh duỗi tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại trên đầu của Khương Khương, hắn cũng thở dài một tiếng, đề nghị, “Du ca, dù sao Khương Khương hiện tại không muốn về cô nhi viện, nên hôm nay để con bé đóng phim cùng chúng ta đi”.
“Sau khi kết thúc công việc đêm nay, chúng ta liền đem Khương Khương đưa về cô nhi viện Hoa Mặt Trời, đến lúc đó người tới nhận nuôi Khương Khương chắc đã rời đi rồi”.
Trần Du rũ mắt nhìn tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đáng yêu trong lòng , thật sự không nói câu cự tuyệt nổi, hắn gật đầu, “Được, Khương Khương liền đi theo chúng ta đóng phim điện ảnh, diễn vai tiểu quỷ”.