Chương 2: Cơ hội được làm diễn viên nhí

Dựa theo nguyên bản cốt truyện, con gái Hạ gia chính là nữ chính của thế giới này, nàng sẽ trọng sinh rồi dựa vào nhan sắc mà xuất đạo, ở giới giải trí đóng phim liên tục, lời mời quảng cáo cũng không ngừng tới tay, có được rất nhiều fans sau này thành công nhận lại cha mẹ thân sinh.

Bởi vậy sau khi chính chủ trở về, ở Hạ gia ai cũng không thích thế thân Khương Khương nữa, làm cho cô bé đó tâm tư vặn vẹo bắt đầu trở nên tàn nhẫn độc ác rồi bước vào con đường xấu xa không thể quay đầu.

Mà hiện tại xuyên qua chính là hậu vệ cương thi của ông, bé con Khương Khương mà ông yêu thương nhất , con bé trở thành nữ phụ của thế giới này “Khương Khương”.

Hắn là lão tổ tông của con bé, đã đến thế giới này rồi khẳng định muốn bảo hộ cho nhóc con nhà mình, không thể để nó bị ai khi dễ hết.

Cho nên sau khi nghe Khương Khương nói không muốn được Hạ gia nhận nuôi, ông nhanh chóng quyết định dựa theo ý muốn của con bé, trước tạm thời rời đi cô nhi viện, né tránh khoảng thời gian vợ chồng Hạ gia đến nhận nuôi này.

.

“Sao lại thế này! Tới giờ hẹn diễn viên nhí đóng vai quỷ nhỏ rồi mà tới giờ còn không thấy đâu ?”, Trần Du cau mày,bực bội hỏi.

Bên cạnh một người trẻ tuổi mặt cũng đang nghẹn lại, hắn tức giận nói, “Du ca, ba mẹ diễn viên nhí đã tự ý không cho tham gia nữa ! Ghét bỏ chúng ta cấp thù lao thấp, còn cảm thấy diễn vai ma quỷ trong phim là đen đủi!”.

“Mẹ nó, đều bàn bạc hết rồi giờ lại đổi ý, sao không báo sớm?”, Trần Du giơ tay nhéo nhéo giữa mày, trên mặt vừa tức vừa bất lực.

Người trẻ tuổi nghĩ nghĩ kiến nghị, “Du ca, bằng không hôm nay không quay nữa? Chúng ta tìm diễn viên nhí khác quay lại sau?”.

“Không được, không thể kéo dài nữa”, Trần Du híp híp mắt, nhìn căn biệt thự cổ điển đầy phong cách cổ xưa, đây là địa điểm quay hôm nay cùng với vô số thiết bị quay phim rải rác xung quanh.

Hắn nói, “Các thiết bị quay này một ngày tiền thuê là hai ngàn, cho nên nếu tiến độ quay kéo dài thêm một ngày, tiền thuê biệt thự cùng thuê thiết bị liền như ném đá vào sông”.



“Huống hồ chúng ta quay chính là phim chiếu mạng, dự toán có hạn, mỗi một phân tiền đều phải tính toán, không thể lãng phí”.

Trần Du là sinh viên năm 4 trường điện ảnh khoa đạo diễn, sắp tốt nghiệp, trong thời gian ở trường thường thường sẽ quay một vài phim ngắn. Nhưng vì sở thích cá nhân, Trần Du không thích quay phim hài kịch hay yêu đương, hắn chuyên môn chính là quay phim ma kinh dị.

Cho nên tác phẩm tốt nghiệp hắn đang quay là một bộ phim kinh dị tên là 《 Âm Trạch 》hơn nữa bởi vì tiết kiệm ngân sách, hắn liền chọn khu nghỉ dưỡng Bão tuyết sơn trang nằm sâu trong rừng , đưa hết vai chính vào trong biệt thự cổ xưa này,rồi từng người một sẽ gặp một ít sự kiện kì quái.

Trần Du đã bỏ không ít công sức cho kịch bản bộ phim này, cho nên hắn luôn tin rằng tác phẩm sẽ quay được thật tốt.

Nhưng hiện tại, lại ngàn lần không nghĩ tới,diễn viên nhí đã hẹn tốt lại không đến, quả thực làm cho người ta không nói được lời nào!

Trần Du bực bội mà đá văng viên đá dưới chân, trong lòng hắn tức nghẹn lại, hòn đá nhỏ ở giữa không trung đánh một vòng cung rồi rơi xuống, “Lạch cạch” một tiếng nhỏ rơi vào bụi cây cách không xa,nhưng ngay sau đó liền vang lên một tiếng hô nho nhỏ.

“Ai vậy?”.

Trần Du cùng người trẻ tuổi liếc nhau, hai người nhấc chân đi qua, đứng trên bụi cây nhìn xuống, ai ngờ lại nhìn thấy một tiểu cô nương cột bím tóc nhỏ đang ôm đầu gối ngồi sau bụi cây,người bé xíu cuộn lại thành một đoàn nhìn hết sức ngoan ngoãn.

Nháy mắt, Trần Du cùng người trẻ tuổi vừa rồi còn phiền muộn bỗng thấy nhẹ nhàng hơn một chút.

Khương Khương nghe theo chỉ huy của lão tổ tông, meo meo cố chui lỗ chó trong cô nhi viện ra ngoài, men theo đường nhỏ trong rừng đi thật lâu, lâu đến nỗi không đi nổi nữa nên mới chui vào một bụi cây nhỏ định nghỉ ngơi một lát. Không nghĩ tới là nhóc con quá mệt mỏi trực tiếp nằm trong đó mà ngủ luôn rồi.

Cho nên sau khi bị Trần Du ném hòn đá nhỏ đánh thức, con bé ngẩng đầu nhìn bọn họ, duỗi tay xoa xoa đôi mắt, trên mặt biểu tình đều ngốc ngốc, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Trần Du cúi đầu nhìn tiểu cô nương ngơ ngác dễ thương, hắn ngồi xổm xuống theo bản năng mà nhẹ giọng hỏi, “Bạn nhỏ, ngươi tên là gì? Sao lại ở đây một mình?”.



Trần Du tuy là đạo diễn chuyên nghiệp, nhưng với nhan sắc của hắn học diễn xuất làm diễn viên cũng hoàn toàn không thành vấn đề ,hơn nữa kiểu tóc hắn hiện tại là đầu đinh kiểu quân nhân, mặt mày ngũ quan càng sắc sảo nam tính,tràn đầy cảm giác soái khí. Hơn nữa tính tình không quá ôn hòa tương đối khó tính, cho nên thoạt nhìn cảm giác khá hung dữ, có khi không làm gì hết cũng đã khiến cho trẻ con sợ hãi mà khóc. Cho nên hôm nay hắn phá lệ mà ôn nhu hết sức làm cho người trẻ tuổi bên cạnh cũng giật mình,ngạc nhiên không thôi.

Bất quá hắn nghĩ tới bé con xinh đẹp lại đáng yêu trước mắt, thoạt nhìn còn thực ngoan, cho nên Du ca ôn nhu cũng có thể hiểu nha.

Khương Khương chớp chớp hai mắt tròn xoe, nhìn đầu đinh đại ca ca trước mặt, nhỏ giọng mà đáp “Hai vị đại ca ca, xin chào, ta là Khương Khương, đến từ cô nhi viện Hoa mặt trời”.

Giọng nói mềm mại của tiểu cô nương trước mặt vừa dứt, Trần Du cùng người trẻ tuổi đều sửng sốt một chút, ánh mắt lộ ra chút thương tiếc không nghĩ tới bạn nhỏ này lại là một cô nhi, cũng đáng thương quá rồi.

Người trẻ tuổi tên là Trương Vĩ bị “tình thương của mẹ” lan toả, vội vàng ôn nhu nói, “Khương Khương, ngươi một mình từ cô nhi viện ra tới đây quá nguy hiểm, các ca ca đưa ngươi về”.

“Đại ca ca, ta không quay về”, Khương Khương nhấp nhấp miệng nhỏ, nghĩ đến trở về liền sẽ bị nhận nuôi, tiểu gia hỏa rất kháng cự.

Lông mi dài run rẩy,cúi đầu nho nhỏ thấp giọng lặp lại, “Không muốn về cô nhi viện”.

Trần Du nhìn biểu tình tiểu cô nương không muốn về cô nhi viện,lúc này trong đầu hắn đã suy tưởng đủ chuyện, còn cho rằng nàng ở cô nhi viện đã chịu ấm ức.

Cho nên không nói hai lời mà duỗi tay đem Khương Khương từ trên mặt đất ẫm lên, cũng không quay đầu lại mà hướng tới khu vực quay phim, dứt khoát nhanh nhẹn mở miệng, “Trương Vĩ, Khương Khương không trở về thì không trở về, hôm nay nàng liền đi theo chúng ta”.

Trẻ con ham chơi dễ náo động khẳng định không thể để ở hiện trường quay phim, nhưng cô bé từ cô nhi viện trốn ra này lại vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu,ở lại phim trường sẽ hoàn toàn không thành vấn đề.

Đối với quyết định của Trần Du, Trương Vĩ nhìn Khương Khương cột bím tóc nhỏ ngồi trong lòng hắn, là giơ hai tay tán thành.

Bất quá khi mắt hắn dừng ở khuôn mặt của tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, ánh mắt sáng lên, hưng phấn đề nghị “Du ca! Cho Khương Khương diễn vai “tiểu quỷ” được đó”.