Chương 22

Cố Lê Chu tối hôm qua ngủ không ngon, ngồi lâu lại cảm thấy rất buồn ngủ, cô cũng không hàm hồ, trực tiếp chạy đến phòng nghỉ đi ngủ bù.

Một giấc này ngủ liền mấy tiếng đồng hồ, chờ cô tỉnh lại trời cũng đã trở nên tối đen.

Cô hốt hoảng lấy di động từ dưới gối đầu ra, ấn sáng màn hình liếc mắt xem xét một cái, giỏi lắm, đã sắp 7 giờ, cô lúc này mới chậm rì rì mà dọn dẹp một chút rời khỏi giường.

Chờ nàng cọ xát lái xe trở lại An Nguyễn Cư, đã là chuyện sau 8 giờ.

Cố Lê Chu sau khi vào cửa, nhìn thấy trong phòng khách chỉ có một mình Lý Tiểu Kỳ, liền suy đoán Bạch Khuynh Ngôn hẳn là đang ở trong phòng ngủ.

Lý Tiểu Kỳ nghe được động tĩnh quay đầu lại, cười kêu lên: "Cố tổng, chị đã trở lại rồi."

"Ừm." Cố Lê Chu gật đầu, đi đến ngồi xuống sô pha gần nhất, cô lấy di động ra, mới vừa mở khóa, liền nghe được Lý Tiểu Kỳ nói: "Em còn tưởng là Cố tổng chị hôm nay có thể trở về sớm một chút chứ."

"Hôm nay công ty có hơi nhiều việc." Cố Lê Chu mặt không đỏ tim không đập mà nói xong, hỏi: "Làm sao vậy?"

"À, kỳ thật thì cũng không có gì, em chỉ cho là sau khi chị nhận được wechat của Bạch lão sư trong lòng sẽ thấy vui hơn, sẽ về sớm hơn một chút." Lý Tiểu Kỳ nói xong câu này lại bổ thêm một câu: "Dù sao thì trong tiểu thuyết phần lớn đều nói như vậy mà."

Cố Lê Chu có chút ngốc, tin nhắn? Tin nhắn gì chứ? Ngôn Ngôn cho nhắn tin cho cô sao?!

Cô vội vàng mở WeChat ra, nhìn khung thoại đang ghim trên đỉnh đang hiện ra số cô màu đỏ chói, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác bản thân đã vuột mất một trăm triệu vậy.

Nhìn bốn chữ nhớ phải ăn cơm mà Bạch Khuynh Ngôn nhắn, cô theo bản năng mà cảm thụ dạ dày của mình, một trận cảm giác đói khát lập tức đánh úp lại, tức khắc không biết nên trả lời như thế nào, lại nghĩ hiện giờ cô cũng đã về tới rồi, liền tiếc nuối mà buông di động xuống.

"Tôi trước đó không thấy được tin nhắn của Ngôn Ngôn."

"Hả?!" Lý Tiểu Kỳ trăm triệu không nghĩ tới sẽ là như vậy, vừa rồi cô nàng còn đang suy nghĩ hai người này sẽ nói cái gì đây, kết quả đâu? Người ta căn bản là không có trò chuyện.

"Không nói việc này nữa." Cố Lê Chu rất không vừa lòng đối với biểu hiện của mình, thế cho nên cô một chút cũng không muốn nhắc tới chuyện này, cô thở dài: "Chị đi tắm rửa một cái trước đây."

"Dạ." Lý Tiểu Kỳ rất có mắt nhìn hiểu rõ trả lời.

Cố Lê Chu đứng lên, cô nhìn Lý Tiểu Kỳ nói: "Đợi lát nữa nếu như Ngôn Ngôn ra tới, em nói cho cô ấy biết chị đã về rồi."

Lý Tiểu Kỳ lập tức làm một cái thủ thế OK: "Yên tâm đi Cố tổng, Bạch lão sư ra em sẽ nói cho chị ấy mà, sẽ không để cho chị ấy phải lo lắng, em hiểu mà."

Còn không phải là vậy sao chứ, Bạch lão sư cũng đã đi ra lấy nước bốn lần rồi, chỉ chốc lát nữa, thì sẽ đi châm thêm lần thứ năm nữa đi, bình thường chị ấy cũng sẽ không như vậy.

Lý Tiểu Kỳ: Em sẽ không nói gì hết đâu, tuy là hai chị đều không chiu nói rõ, nhưng kỳ thật em vừa nhìn đã biết hết rồi.

Cố Lê Chu thấy cô nàng nói như vậy, vừa lòng mà thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía phòng ngủ của mình.

Không đến một lát, Bạch Khuynh Ngôn đã đi ra.

Giống như Lý Tiểu Kỳ đã nghĩ, cô cầm cái ly đi tới, nhàn nhạt mà nhìn lướt qua phòng khách sau đó liền lập tức đi về phía máy lọc nước.

Bạch Khuynh Ngôn đem cái ly đặt dưới vòi nước, ấn nút mở nước ra, nghe tiếng lộc cộc của máy lọc nước, âm thầm thở dài.

Đi ngang qua phòng khách, phát hiện tầm mắt của Lý Tiểu Kỳ đang nhìn qua đây, cô không nhanh không chậm mà cầm lấy ly nước uống một ngụm.

Lý Tiểu Kỳ: "Bạch lão sư, Cố tổng đã về rồi, chị ấy đang tắm ở trong phòng ạ."

Bước chân của Bạch Khuynh Ngôn khựng lại, cô nhìn về phía phòng ngủ của Cố Lê Chu, sau đó thu hồi tầm mắt nhàn nhạt đáp ừ một tiếng, liền trở về phòng của mình.

Lý Tiểu Kỳ ở một bên an tĩnh như gà, thấy tình hình này cô nàng cũng không dám nói thêm cái gì, dù sao thì cô cũng không nhìn ra được tâm tình của Bạch Khuynh Ngôn là tốt hay xấu nữa.

Nhưng mà... Tại sao cô lại luôn cảm thấy là Cố tổng sắp gặp phải hoạ lớn rồi là như nào?

Bạch Khuynh Ngôn đợi ở trong phòng mình mười lăm phút, phỏng chừng thời gian không sai biệt lắm, cô bước ra khỏi cửa đi tới trước cửa phòng Cố Lê Chu, gõ gõ cửa, không ai trả lời, cô ấn tay nắm cửa xuống đi vào trong, không thấy bóng dáng của Cố Lê Chu đâu, chú ý tới cửa toilet vẫn đang đóng, trong lòng hiểu được là người này còn chưa có tắm xong.

Cô nhìn về phía ban công.

Không giống như ban công của phòng cô, trên ban công của cô đặt chính là sô pha, mà trong phòng này lại là ghế mây, chính là loại ghế mây treo rộng rãi thoải mái đó.

Bạch Khuynh Ngôn đi qua, mới vừa đi tới trước cạnh ghế mây liền thấy trên bàn nhỏ đang đặt mấy quyển tạp chí, nhân vật ở trang bìa vừa lúc là chính bản thân cô.

Cô cúi đầu, lật lật tạp chí trên mặt bàn, khi cô nhìn thấy quyển tạp chí phát hành với số lượng có hạn của nhà C, ánh mắt không nhịn được mà run rẩy.

Trên mặt bìa cô mặc váy dài chạm rỗng màu trắng, đứng ở đầu thang lầu trước đó, phần lưng xẻ tà vẫn luôn kéo dài đến tận eo, phong cảnh nhìn không sót một cái gì.

Bộ sưu tập của nhà C này là bộ ảnh đẹp nhất mà cô chụp từ khi xuất đạo tới nay, cũng là bộ lộ liễn nhất, mỗi một bộ váy đều thiếu chút vải vừa đúng mực, lúc đó tạp chỉ giới hạn này phát hành ba vạn quyển, mới vừa mở bán đã bán sạch trong vòng một giây, hiện giờ trên thị trường cũng không thể tìm được quyển này nữa, cũng không biết Cố Lê Chu lôi ra được từ đâu nữa.

Bạch Khuynh Ngôn cầm lấy quyển tạp chí đó, vốn dĩ định quay người lại một cái, nhưng sau khi nhìn gần lại phát góc phải bên dưới của quyển tạp chí có một từ đơn tiếng Anh viết tay "favourite".

Kiểu chữ này rất giống với phong cách chữ viết trên kịch bản, chính là chữ viết của Cố Lê Chu không thể nghi ngờ.

Vành tai Bạch Khuynh Ngôn thoáng chốc đã nhiễm màu hồng nhạt.

Đúng lúc này, cửa toilet mở ra, Cố Lê Chu bọc khăn lông dài đi ra, Bạch Khuynh Ngôn nghe được động tĩnh quay đầu lại, tầm mắt hai người liền va vào nhau.

Sau khi trầm mặc vài giây.

Cố Lê Chu không được tự nhiên mà nói: "Tôi thay quần áo trước đã."

Bạch Khuynh Ngôn buông tạp chí xuống, đi qua, đến bên cạnh cô hỏi: "Máy sấy ở đâu?"

"Ở trên bồn rửa tay trong phòng." Cố Lê Chu chỉ chỉ toilet, thấy người đi vào, lập tức hít sâu một hơi, trong lòng không lý do mà khẩn trương lên.

Ngôn Ngôn muốn sấy tóc cho cô sao?

Cố Lê Chu lấy áo ngủ ra từ trong tủ quần áo, Bạch Khuynh Ngôn cũng cầm máy sấy đi ra, cô nhìn về phía Cố Lê Chu, nói: "Ngồi xuống trước bàn trang điểm đi, tôi sấy tóc giúp cô."

Cố Lê Chu lắc lắc áo ngủ trong tay, lại chỉ chỉ toilet: "Tôi vào trong đổi quần áo cái đã."

Cô mới vừa đi được hai bước, không đợi cô kịp đến gần toilet, đã bị Bạch Khuynh Ngôn trực tiếp kéo đến ngồi xuống trên ghế trang điểm.

"Sấy tóc trước đi, ướt đẫm như vậy không khó chịu sao hả?" Bạch Khuynh Ngôn động tác nhanh nhẹn mà khom lưng xuống cắm điện máy sấy, thử thử sức gió, liền ngồi dậy đứng ở phía sau Cố Lê Chu, đem đầu tóc đang xoã ra của cô vuốt ra phía sau, "Tóc của cô cũng thật mềm."

Cố Lê Chu: "Ừm." Là ảo giác của cô sao, cô sao lại cảm giác tối nay Ngôn Ngôn có điểm bá đạo?

Phía sau không có thanh âm, một hồi im lặng làm cho Cố Lê Chu không tự giác mà dựng thẳng eo, hai chân khép lại, tay đặt ở trên đùi, là dáng ngồi của bé ngoan sống sờ sờ.

Bạch Khuynh Ngôn thấy cô ngồi thẳng đến như vậy, không nhịn được cong cong môi.

Tóc của Cố Lê Chu rất nhiều, rũ xuống bả vai giống như một tấm lụa mỏng, ngón tay xen vào giữa sợi tóc nắm lên, làm lộ ra một mảng lớn da thịt ở bên dưới.

Trơn bóng kiều nộn, khiến người muốn đưa tay nhéo thử một chút.

Khăn lông bọc lấy thân thể cô, chỉ có thể khó khăn lắm che khuất đi bộ vị mấu chốt, đứng từ góc độ từ bên trên nhìn xuống, phần được bao bọc nhô ra ở phía trước vẫn lộ ra một mảng tuyết trắng, hình dáng như ẩn như hiện, tư thế ngồi cũng khiến cho khăn lông bị kéo lên trên, che không được da thịt ở hai chân, nhìn qua vừa dài vừa trắng.

Hoàn toàn là hình ảnh cảnh xuân chợt lộ.

Bạch Khuynh Ngôn ngẩn người, vội vàng dời tầm mắt, cô âm thầm cắn cắn đầu lưỡi, phảng phất như làm vậy là có thể đè xuống suy nghĩ miên man bất định đột nhiên nảy lên trong đầu.

Cô đỏ vành tai, chậm rãi nằm lên sợi tóc đang rơi rụng, ánh mắt lại rơi xuống trên xương bướm đang nhô lên ở phần lưng của người trước mắt, tay giống như lơ đãng mà lướt qua da thịt bên dưới, cô rũ mắt xuống, cảm giác đầu ngón tay chợt nóng lên.

Cố Lê Chu cảm nhận được sự vuốt ve chạm vào trên lưng, không nhịn được thân thể cứng đờ, cô không thể tưởng tượng được mà nhìn lại vào trong gương trang điểm, lại chỉ thấy Bạch Khuynh Ngôn mặt mày như thường, đâu vào đấy mà xử lý tóc cho cô.

Cố Lê Chu: Nga, là do mình suy nghĩ nhiều.

Nhưng kế đó cổ cô lại bị người dịu dàng quẹt qua, cái này làm cho cô trực tiếp run lên một chút, trên cánh tay cũng nổi lên da gà.

"Lạnh không?" Giọng nói của Bạch Khuynh Ngôn có chút bay bổng.

Cố Lê Chu cảm thấy chính mình lại suy nghĩ nhiều rồi, cô nói theo: "Có chút."

"Sắp xong rồi."

"Ừm."

Trong phòng lại là một trận trầm mặc, an tĩnh mà chỉ có tiếng sấy tóc.

Đột nhiên, vang lên một loạt tiếng "lộc cộc lộc cộc".

Tay Bạch Khuynh Ngôn dừng lại, từ trong gương trang điểm đối diện với ánh mắt của Cố Lê Chu.

Cố Lê Chu sắc mặt hơi đổi, cười gượng nói: "Là bụng tôi đang kêu."

Bạch Khuynh Ngôn chân mày cau lại: "Buổi chiều cô cũng không ăn cơm?"

Cố Lê Chu hoàn toàn không có tự tin: "Ừm..."

Cái bụng không biết cố gắng này như thế nào cứ nhất định phải lên tiếng ngay lúc này chứ!

Mắt thấy sắc mặt của Bạch Khuynh Ngôn lạnh xuống, Cố Lê Chu vội vàng nói: "Tôi trước đó không thấy được tin nhắn của chị, trở về mới mở WeChat ra nhìn thấy."

"Ừ, tóc sấy cũng đã gần xong rồi, nhanh đi thay quần áo đi." Bạch Khuynh Ngôn đem máy sấy thu lại, "Thay quần áo xong thì ra ngoài ăn chút gì đó."

Cố Lê Chu giữ chặt tay cô lắc lắc: "Ăn sandwich có được không?"

Bạch Khuynh Ngôn nhẹ giọng nói: "Được, tôi làm cho cô ăn."

Cố Lê Chu nhẹ nhàng thở ra, cô nhéo nhéo bàn tay mềm mại của Bạch Khuynh Ngôn, đứng dậy đi đến mép giường cầm lấy áo ngủ, "Tôi sẽ ra nhanh thôi."

Bạch Khuynh Ngôn: "Ừm, tôi ra phòng bếp trước."

Cố Lê Chu tốc độ rất nhanh, cô thay quần áo xong liền ra khỏi phòng, vừa đến phòng khách, liền thấy được bóng dáng của Lý Tiểu Kỳ đứng ngoài cửa bếp.

Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, không đợi Cố Lê Chu đến gần, Lý Tiểu Kỳ liền nhanh chóng thu hồi tư thế bám cửa nhìn lén, xoay người lại.

Cố Lê Chu: "Đang nhìn lén cái gì?"

Lý Tiểu Kỳ lắc đầu, vội vàng nói: "Không có gì."

Cố Lê Chu thấy Lý Tiểu Kỳ như vậy, trong lòng sáng tỏ, vậy thì khẳng định là có gì rồi.

Cô tò mò mà đi vào phòng bếp, vừa lúc nhìn đến cảnh tượng Bạch Khuynh Ngôn hai tay nắm dao phay cắt chân giò hun khói.

Chân giò hun khói ở trên thớt không quá phối hợp mà lăn qua lăn lại, lăn đến một bên, đôi tay nắm cán dao liền tạm thời thả ra một bàn tay đem nó đặt lại vào giữa thớt, sau khi đặt ngay ngắn, lại dùng hai tay nắm lấy cán dao, sau đó bổ xuống một dao, không cắt được...

Chân giò hun khói lại lăn.

Cố Lê Chu:......

Cô nhìn bên cạnh thớt đã có một ít vụn thứ phẩm, có chút nhịn không được muốn cười, nhưng nhìn Bạch Khuynh Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, cô âm thầm nhịn lại ý cười, đi qua đó hỏi: "Có cần giúp đỡ gì không?"

Thình lình nghe được tiếng của Cố Lê Chu, hai tay đang cầm dao phay của Bạch Khuynh Ngôn dừng lại một chút, cô nhìn chằm chằm chân giò hun khói tròn vo đang nằm trên thớt, mím môi, lắc đầu dứt khoát nói: "Không cần, tôi chuẩn bị xong ngay đây."

Cố Lê Chu đột nhiên cảm nhận được một loại hơi thở quật cường.

Cô nhìn người đang dùng cả hai tay cầm dao phay kia, nhịn không được lên tiếng đề nghị: "Ngôn Ngôn, dùng một tay cầm dao để cắt thì có lẽ sẽ tiện hơn đó."

Ai ngờ cô vừa mới nói xong, liền nhìn thấy Bạch Khuynh Ngôn lắc lắc đầu.

"Tôi quen cầm dao như vậy rồi." Bạch Khuynh Ngôn vừa nói vừa đem đĩa thịt vụn dời qua một bên, sau khi làm xong động tác này, cảm giác được tầm mắt quá mức rõ ràng của người bên cạnh, cô không được tự nhiên mà vén tóc ở bên tai, giọng nói nhàn nhạt, rồi lại phảng phất mang theo sự săn sóc, "Cô có muốn ra ngoài chờ trước không?"

Cố Lê Chu: Cô đây là bị ghét bỏ?

Cố Lê Chu đột nhiên nhớ tới Lý Tiểu Kỳ lần trước bị cô đuổi ra khỏi phòng bếp, trong đầu tức khắc có một câu chạy qua: Thiên Đạo có luân hồi, trời sẽ không tha cho ai.

Cô chỉ có thể gật đầu nói được, lưu luyến không rời mà rời đi phòng bếp.

Bạch Khuynh Ngôn thấy cô đã đi ra ngoài, thở ra một hơi nhẹ nhàng, sau đó lại mặt đầy nghiêm túc cầm lấy dao phay, cẩn thận tìm đúng góc độ, hướng tới chân giò hun khói chặt xuống, đơn giản là lần này không làm lỗi, cắt rất vừa vặn, liền vừa lòng mà đem khối chân giò hun khói đặt vào đĩa, bắt đầu làm bước tiếp theo.

Ngoài phòng bếp, Cố Lê Chu cùng Lý Tiểu Kỳ nhìn nhau vài giây, sau đó không mưu mà hợp cùng đi về phía phòng khách.

Sau khi ngồi xuống.

Lý Tiểu Kỳ dẫn đầu mở miệng: "Cố tổng, chị xác định vẫn muốn để cho Bạch lão sư vào bếp phụ chị sao? Hiện giờ hối hận còn kịp."

Cố Lê Chu: "Không hối hận, tôi có thể dạy chị ấy."

Lý Tiểu Kỳ vừa nghe lời này, giơ tay vỗ xuống đầu gối, lời nói thấm thía mà nói: "Cố tổng, chị vẫn là quá trẻ tuổi nha."

Cố Lê Chu: "... Hả?" Nha đầu này da càng ngày càng dày rồi.

Cô ôm hai tay nhìn về phía Lý Tiểu Kỳ, ánh mắt sắc bén.

Lý Tiểu Kỳ lập tức thu hồi biểu tình, êm tai nói: "Bạch lão sư trước kia từng đăng ký học nấu ăn, rất nghiêm túc, bốn ngày sau chị ấy học được làm bánh sandwich."

Cố Lê Chu nghe vậy sắc mặt cũng không đổi, theo bản năng nói ra lời bảo vệ: "Bốn ngày mà thôi, học không được món ăn phức tạp là rất bình thường."

Lý Tiểu Kỳ lắc đầu, hỏi: "Cố tổng, chẳng lẽ chị không phát hiện Bạch lão sư làm sandwich chưa từng có trứng ở trong đó sao?"

Cố Lê Chu sắc mặt hơi đổi, Ngôn Ngôn làm sandwich không có trứng chiên ăn cũng khá ngon, cho nên cô thật đúng là không chú ý tới.

Lý Tiểu Kỳ nhíu mi, giống như đang rối rắm xem có nên tiếp tục nói hay không.

Cuối cùng cô thở dài nói: "Thôi, em vẫn không nên nói."

Chuyện của vợ chồng người khác, vẫn nên để cho hai người họ tự mình sờ soạng thì tương đối tốt hơn.

Nhưng thật đáng tiếc cho cái bếp mới này, đại khái là nó sẽ tràn ngập khói lửa hơn so với người chủ trước đó, bản thân cô cũng có cảm tình với nó, đáy lòng là thật sự đau lòng vì nó.

Cố Lê Chu không vui mà nhìn Lý Tiểu Kỳ, cô phi thường không thích cái hành vi nói được một nửa lại không nói nửa, thấy Lý Tiểu Kỳ lại thở dài, cô rầu rĩ nói: "Nói nhanh, bằng không chị đánh gãy chân em."

Lý Tiểu Kỳ nghe vậy cả người đều cứng đờ, cô cẩn thận nhìn về phía Cố Lê Chu, thấy người này dáng vẻ nghiêm túc một chút cũng không giống như đang nói đùa, cô đột nhiên phản ứng lại người ở trước mắt chính là thiên kim của Cố gia, tưởng tượng đến địa vị của Cố gia ở Bạc thành, lưng cô lập tức có chút tê dại, sau đó không thể ức chế được mà run lên một chút.

Cố Lê Chu: Không chịu nổi doạ nạt như vậy?

"Cũng, cũng không phải là chuyện lớn gì, em nói em nói mà." Lý Tiểu Kỳ rất khẩn trương, ngay vừa rồi, trong đầu cô liên tục hiện lên ba bốn loại thủ đoạn thu thập người khác của thế gia quyền quý trong tiểu thuyết, cô nàng sợ tới mức lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, cũng không dám úp úp mở mở, liền trực tiếp nói hết ra: "Bạch lão sư đã làm nổ phòng bếp."

Cố Lê Chu ngây ngốc, Ngôn Ngôn... Nổ phòng bếp?

Cô bình ổn lại cảm xúc, nghi hoặc hỏi: "Chuyện này thì có liên quan gì tới sandwich không có trứng?"

Lý Tiểu Kỳ lập tức trả lời: "Bạch lão sư sau khi học nấu ăn được bốn ngay, trở về làm sandwich, tới bước chiên trứng gà này, chị ấy làm như thế nào cũng vẫn làm không tốt được, cuối cùng cũng không biết tại sao nồi chiên liền nổ, phòng bếp cũng thiếu chút nữa bị đốt trụi, lúc đó chúng em đều đứng rất xa nên không có việc gì, nhưng động tĩnh còn rất lớn, từ đó về sau Bạch lão sư cũng chỉ làm loại sandwich... Không có trứng chiên này mà thôi."

Cố Lê Chu: Hả?

Chiên cái trứng gà có thể là nổ tung phòng bếp?

Này, này cũng... Quá buồn cười đi.

Cố Lê Chu cái này nhịn không được nữa, phụt một tiếng liền bật cười: "Phốc ha ha ha... Chiên cái trứng gà còn có thể... Còn có thể làm nổ phòng bếp, thật là ha ha ha... Thật là..."

Cố Lê Chu vốn dĩ cười hơi to một chút, nhưng cô nghĩ đến Bạch Khuynh Ngôn một người giống như tiên nữ như vậy mà chiên cái trứng có thể làm nổ bếp, cô liền khống chế không được, chỉ trong vài giây đã cười không ngừng được đến nỗi nước mắt mông lung.

Nói chuyện cũng đứt quãng, khi một tràng cười lại sắp chui từ trong miệng ra, Cố Lê Chu lơ đãng thấy được Lý Tiểu Kỳ đưa một ánh mắt cho mình, thần kinh đại não của cô lập tức căng thẳng, nháy mắt liền phản ứng lại đây, thu lại tiếng cười, dịu dàng khen: "Ngôn Ngôn thật là quá đáng yêu."

Dứt lời, một trận im ắng, trong phòng khách an tĩnh cực kỳ.

Bạch Khuynh Ngôn không biết đã đi tới phòng khách từ lúc nào, Cố Lê Chu quay đầu nhìn về phía cô, nhất thời không nói gì, đành phải nhe ra một nụ cười tự nhận là rất còn lòng thành với cô ấy.

Nhưng mà Bạch Khuynh Ngôn ánh mắt động cũng chưa động một chút nào, biểu tình lãnh đạm mà đi qua đó, đem đĩa đang đặt hai phần sandwich đặt lên bàn, đạm thanh nói: "Đói bụng thì nhanh ăn đi, tôi về phòng trước."

Cố Lê Chu ngẩn người, ho khan hai tiếng, cô muốn gọi Bạch Khuynh Ngôn lại nói cái gì đó, nhưng lại phát hiện người ta một chút cũng không ướŧ áŧ bẩn thỉu, rời đi một cách cực kỳ nhanh chóng, căn bản là không cho cô cơ hội để nói chuyện.

Cố Lê Chu: "..."

Cô sắc mặt phức tạp đảo mắt qua sandwich được để lại trên bàn, sâu kín thở dài, sau đó sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, thò người ra cầm lấy đĩa sandwich, mạnh mẽ cắn một cái, nhai kỹ.

Lý Tiểu Kỳ ở một bên động cũng không dám động, cảm giác sâu sắc không khí không được hài hoà lắm hiện giờ cần phải tẩu vi thượng sách, vì thế cô nàng giả bộ như rất buồn ngủ mà xoa xoa mắt, khoa trương ngáp to hai cái, dáng vẻ mười phần buồn ngủ nói: "Em buồn ngủ quá đi, em cũng muốn về phòng nghỉ ngơi đây, Cố tổng, chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút a, ngủ ngon."

Cố Lê Chu không rảnh nhìn kỹ thuật diễn vụng về của cô nàng, chỉ xua xua tay để cho cô nàng chạy nhanh đi.

Bởi vì đang đói khát, sandwich rất nhanh đã bị Cố Lê Chu ăn xong rồi, cô ngồi thêm một lát ở trên sô pha, mới đi lên lầu, nhìn thấy cửa phòng của Bạch Khuynh Ngôn đang đóng chặt, cô theo bản năng bước hai bước về phía đó, nhưng cũng chỉ là đứng đó do dự một chút như vậy, cuối cùng cô vẫn quay về phòng của mình.

----------------

Lời của Editor: Mình mới nhận làm tiếp bộ này, cho nên nếu xưng hô có chút thay đổi khác với bạn Editor trước đó thì mọi người thông cảm !!