Chương 19

Editor: Từ chương này mình sẽ đổi cách xưng hồ là: "Tôi-em". Do sau chương này trở đi Cố Lê Chu đã rõ lòng mình đối với nữ chủ như nào nên đổi lại sẽ hợp lí hơn.

===============

Cố Lê Chu nằm ở trên giường, bộ dạng mặt ngoài đắp chăn chuẩn bị đi vào giấc ngủ, trên thực tế nội tâm rung chuyển, thật lâu không thể bình tĩnh, cô lúc này chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên rõ ràng cảnh tưởng vừa rồi, sườn mặt nhu mỹ cùng môi hồng phấn lúc đóng lúc mở kia.

Không được, cô hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào a!

Nằm yên nửa giờ lo toan Cố Lê Chu bất đắc dĩ mà cầm lấy di động, mở ra trình duyệt lên mạng tìm tòi "đột nhiên muốn hôn môi người bên cạnh mình thì phải làm gì bây giờ?".

Trả lời một: Ám chỉ cho nàng biết, trong ánh mắt phải có chút ý đồ, tốt nhất là thâm tình một chút, đem không khí nóng lên, liền không ý nghĩa vô phản đối cố mà hôn đi.

Trả lời nhị: Vậy cứ tiếp tục a, ma kỉ!

Trả lời tam: Hắc hắc, tìm cái địa phương chỉ có các người, từ từ tới.

Trả lời bốn: Duỗi đầu lưỡi... Hiểu chưa?

..........

Cố Lê Chu:......

Lúc này cô càng ngủ không được!

Ngày kế, Cố Lê Chu lại khởi đầu chậm chạp, khi cô đang bước vào phòng khách, Bạch Khuynh Ngôn cùng Lý Tiểu Kỳ lại song song ngẩng đầu nhìn về phía cô.

"Sớm..."

"Buổi sáng tốt lành!" Lý Tiểu Kỳ tươi cười xán lạn mà chào hỏi.

"Bữa sáng ở phòng bếp." Bạch Khuynh Ngôn đáp lại, vén tóc bên tai, tiếp tục nói: "Là sandwich."

Cố Lê Chu nguyên bản còn ảo não chính mình lần nào cũng đều rời giường quá muộn, cũng không biết có thể hay không ảnh hưởng đến hình tượng của cô ở trong lòng Ngôn Ngôn, kết quả vừa nghe đến Bạch Khuynh Ngôn nói chuyện, tâm tình của cô liền rộng rãi lên: "Tôi thích ăn sandwich mà em làm."

Bạch Khuynh Ngôn bị cô bày tỏ thái độ trắng ra làm cho ngẩn người, chần chờ nói: "Tôi đây... Ngày mai cũng sẽ làm cho cô sandwich?"

"Hảo a." Cố Lê Chu ngồi qua, hơi nghiêng đầu nhìn Bạch Khuynh Ngôn, măt phượng xinh đẹp liên tục chớp chớp, khóe môi ngậm ý cười: "Nếu là về sau, ngày kia cũng có thể được ăn liền càng tốt."

Hai người cách khá gần, Bạch Khuynh Ngôn nhìn cô đồng tử thanh triệt sáng ngời, lông mi thật dài hơi hơi run rẩy, có lẽ là vừa rời giường không lâu, làn da trắng nõn không rảnh còn lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi cũng thoạt nhìn non mềm thật sự.

Cái loại cảm giác lúc trước này lại tới nữa, ngực chỗ trướng trướng, giống như có con bướm ở bên trong khiêu vũ, có điểm ngứa, còn vui mừng dị thường, cái này làm cho nàng mất lý trí: "Cô muốn ăn tôi có thể mỗi ngày đều làm cho cô."

Vừa mới dứt lời, nàng liền hối hận, xúc động như vậy một chút cũng không giống với việc ngày thường nàng sẽ làm, nhưng nàng lại phảng phất bị sắc đẹp mê mắt.

Nghĩ vậy, Bạch Khuynh Ngôn hoàn hồn hiểu ý mà đối mắt với Cố Lê Chu, chỉ thấy người này mắt mang ý cười, con ngươi mềm mại phảng phất có ý xuân, câu nhân tâm thần.

Sợi tóc ở hai lỗ tai của Bạch Khuynh Ngôn lập tức liền thiêu lên.

Đây là... Mỹ nhân kế?

Hơn nữa nàng còn bị mắc câu...

Bạch Khuynh Ngôn đột nhiên nhớ tới bộ dáng người này được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức liền thu ý cười ở khóe môi, đạm thanh nói: "Cô không đi vào phòng bếp còn ở nơi này làm gì?"

Cố Lê Chu thấy người trước mắt thái độ chợt biến, tức khắc có chút ngốc, không cấm nhẹ giọng "a?" một chút.

Ngay sau đó phản ứng lại, mỹ nhân kế quả thực giống như cô nghĩ không thể hiệu quả, cho nên nói a, ban ngày ban mặt, quần áo đều còn ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, kín không kẽ hở, thành công xác suất có thể có bao nhiêu lớn?

Đại khái chính là làm cho cô tùy tay chụp chết một con ruồi bọ tuổi trẻ linh hoạt, yêu cầu thiên thời địa lợi nhân hoà, còn có vận khí cực cao.

Nghĩ đến thái độ Bạch Khuynh Ngôn đột biến, Cố Lê Chu cho rằng chính mình không chỉ có mỹ nhân kế thất bại, lại còn chọc người ngại, cái này làm tâm tình của cô tức khắc mất mát, ngay cả kế hoạch lớn mật, tiểu tâm tư cũng chưa.

Cô nhấp nhấp môi ứng thanh 'ân', sau đó ai oán mà nhìn thoáng qua Bạch Khuynh Ngôn, đứng dậy mất mát mà rời phòng khách.

Bạch Khuynh Ngôn:?

Lý Tiểu Kỳ xem xong toàn bộ quá trình, không dám tin mà trương hai hạ miệng, sau đó hỏi: "Bạch lão sư, người vì cái gì đột nhiên hung hăng với Cố tổng a?"

Bạch Khuynh Ngôn:??

Lý Tiểu Kỳ muốn nói lại thôi, lời nói đều đến bên miệng, nhưng nhìn Bạch Khuynh Ngôn cau mày, cho rằng nàng là không cao hứng, cũng không dám há mồm nhiều lời.

10 giây đi qua.

Lý Tiểu Kỳ nhớ tới tối hôm qua Cố Lê Chu làm đồ ăn, lại nghĩ đến trong phòng bếp nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, tức khắc xấu hổ như cây xấu hổ, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Cố tổng thoạt nhìn có điểm mất mát..."

Thấy Bạch Khuynh Ngôn một ánh mắt đảo qua tới, Lý Tiểu Kỳ lưng cứng đờ, lập tức ngậm lại miệng, còn có chút nghĩ phiến chính mình có tới hai miệng tử, nàng thầm nghĩ, như thế nào lại lắm miệng, an an tĩnh tĩnh mà làm người tàn hình không tốt sao?! Thế nào cũng phải đi xen vào chuyện của nhân gia ' thần tiên đánh nhau ' làm gì!

Liền ở nàng an tĩnh mà giống cái gà gỗ, súc ở sô pha bên cạnh vẫn không nhúc nhích khi, đột nhiên nghe thấy Bạch Khuynh Ngôn thanh âm: "Phải không?"

Lý Tiểu Kỳ không biết lúc này có hay không nên nói chuyện, liền do dự mà nhìn Bạch Khuynh Ngôn.

"Cô ấy không cao hứng? Do tôi chọc?"

Lý Tiểu Kỳ túng quẩn không dám cùng nàng đối diện, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm hướng mặt đất, chậm rãi phun ra mấy cái từ: "Giống như... Hẳn là... Là cái dạng này."

"Tôi đây nên làm cái gì bây giờ?"

Lý Tiểu Kỳ âm thầm nuốt nuốt nước miếng, cái tay nắm di động kia nắm lại thật chặt: "Liền...Hống a, thái độ hảo chút."

Thật sự quá TM khẩn trương, vì CP có thể hòa hảo như lúc ban đầu nàng cũng liều mạng, thế nhưng khuyên Bạch lão sư đi hống người?

Trời biết khó khăn này có bao nhiêu lớn, ngần ấy năm, đừng nói thấy Bạch lão sư hống người, ngay cả thấy nàng chủ động khen người đều siêu cấp khó được.

Lý Tiểu Kỳ cảm thấy chính mình tuyển một con đường bình thản, đi lên lại phát hiện đường này không thông, quả thực tâm tắc tới cực điểm.

Nàng châm chước như thế nào hạ thấp điểm khó khăn, tỷ như nói cũng không phải nhất định phải hống, tùy tiện trò chuyện tâm sự cái loại này cũng đúng, nhưng không đợi nàng nghĩ xong, liền nghe được thanh âm Bạch Khuynh Ngôn.

"Hảo đi."

Bạch Khuynh Ngôn nhìn về phía phòng bếp, tay cầm nắm đặt ở trên đùi, ngay sau đó đứng lên đi qua.

"......"

Lý Tiểu Kỳ khô cằn mà chép chép miệng, "Nga, là mình lo lắng nhiều."

Nàng còn có thể nói cái gì, nghẹn nói, nói chính là tình yêu.

Cố Lê Chu tiến vào phòng bếp bắt đầu liền ngồi trên bàn, không ngừng thở dài, tâm tình ăn bữa sáng cũng chưa có, nhưng tưởng tượng đến đây là do Bạch Khuynh Ngôn làm, cô lại luyến tiếc không nỡ ăn.

Cô một bên thở dài một bên ăn sandwich, rõ ràng tối hôm qua suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chải vuốt tâ, tư rõ ràng, thuyết phục chính mình nhìn thẳng vào cảm giác trong lòng, rốt cuộc trốn tránh là không có khả năng, cô còn không có quên sứ mệnh của chính mình, muốn đem người đưa lêи đỉиɦ cao nhân sinh, ý nghĩa này rất dài cần một đoạn thời gian, cô là không thể rời Bạch Khuynh Ngôn.

Không thể tách ra bảo trì khoảng cách nên loại tình huống này chỉ biết càng ngày càng nghiêm trọng.

Cho nên còn không phải chỉ muốn hôn môi thôi sao?

Vậy truy nhân gia a, dù sao cô nàng cả hai đều độc thân, hơn nữa cô điều kiện tốt như vậy, tuyệt không sẽ làm người kéo cản ở chân sau của Bạch Khuynh Ngôn.

Kết quả đâu?

Cô thật vất vả nổi lên cái tâm tư này, mới khởi đầu liền không thuận lợi.

Ai, quả nhiên a, liền tính cô ở 21 thế kỷ nhìn không ít tiểu thuyết, không ít phim truyền hình, nhưng thực chiến chính là thực chiến, một chút đều không có nước không suông sẻ.

Cố Lê Chu miệng rảnh rỗi uống sữa, ánh mắt kiên định xuống dưới, bất quá chỉ là chút suy sụp mà thôi, về sau khẳng định còn sẽ có mặt khác, cô nhất định đều khắc phục, không cần nhụt chí, cũng không cần vẫn luôn nghĩ đến việc vừa rồi.

Nhưng lời nói là nói như vậy, trong lòng tiểu mất mát, khổ sở vẫn phải có, Cố Lê Chu nhịn không được lại thở dài.

Trong phòng bếp yên tĩnh.

Lúc này người trên bàn chính là phiền lòng thật sự, thình lình trước mặt bay qua một con muỗi, liền không kiên nhẫn mà tùy tay một đập.

Cố Lê Chu:?

Cô chậm rãi dời đi tay, ngay sau đó lông mày một chọn: "Không phải đâu..."

"Làm sao vậy?"

Bạch Khuynh Ngôn mới vừa tiến vào phòng bếp liền thấy Cố Lê Chu nâng một bàn tay sững sờ.

"Muỗi." Cố Lê Chu nghe được thanh âm Bạch Khuynh Ngôn, quay đầu đi nhìn nàng, lại đem đầu quay lại, dùng tay chỉ trên bàn xác muỗi: "Tôi chụp được, tôi tùy tay chụp."

Vừa nói, còn dùng tay khoa tay múa chân diễn lại động tác chụp.

Bạch Khuynh Ngôn nhìn Cố Lê Chu, trong lòng tiểu biệt nữu đột nhiên liền không có, nàng cảm thấy người trước mắt hảo ngốc, không nhịn được liền bật cười.

Cố Lê Chu nghe được tiếng cười, cũng phản ứng lại động tác chính mình có bao nhiêu ngốc, cô lập tức ngừng lại.

Bạch Khuynh Ngôn cong môi, đi lên giữ chặt cánh tay Cố Lê Chu, đem tay người đưa tới bồn rửa tay, duỗi tay cầm lấy xà phòng thơm: "Đưa tay ra." Cố Lê Chu ngoan ngoãn mà đem tay đưa qua.

Bạch Khuynh Ngôn nắm lấy tay cô, chà xà phòng thơm lên, nhẹ nhàng xoa nắn.

Cố Lê Chu cảm thụ được động tác trên tay, ôn nhu mà khẩn, cô trước sau nghĩ nghĩ, tuy rằng chụp chết không phải ruồi bọ, nhưng tiếp theo nên là lui mà cầu, vận khí này cũng không sai biệt lắm, cho nên chính mình đều tùy tay chụp chết một con muỗi, kia mới là mỹ nhân kế khả năng có hiệu quả?

Cho nên mới chọc đến Ngôn Ngôn đuổi cô?

Cố Lê Chu càng nghĩ càng cảm thấy là như thế này, cô nhìn góc nghiêng của Bạch Khuynh Ngôn, trong lòng cao hứng, tiểu tâm tư rơi xuống lại nhảy nhót lên.

Bạch Khuynh Ngôn bị cô nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, động tác ở tay liền nhanh lên, giơ tay mở vòi nước, dùng nước trong rửa sạch đôi tay của hai người bọn nàng.

Cố Lê Chu nhìn thoáng qua dòng nước dưới tay, người bên cạnh làn da thật trắng, trên mu bàn tay đều có thể thấy màu xanh lá của mạch máu, ngón tay trắng nõn thon dài, thoạt nhìn rất đẹp có chút ốm yếu.

Lúc này lòng bàn tay các nàng đã tương đối, nàng liền nắm đi lên.

Hai tay giao nhau nắm chặt, dòng nước rơi xuống từ mu bàn tay phân nhánh chảy đi xuống.

Bạch Khuynh Ngôn bị động tác đột nhiên của Cố Lê Chu làm cho trong lòng nhảy dựng, trực giác người này lại muốn làm yêu, nàng giả vờ bình tĩnh nói: "Làm sao vậy?"

"Ngôn Ngôn em thật tốt."

Cố Lê Chu nói xong câu đó, liền nhanh chóng tiến đến khuôn mặt Bạch Khuynh Ngôn hôn một chút.

Cảm nhận được trong tay kính kẽ nháy mắt nắm thật chặt, cô đúng lúc mà buông tay, thay biểu tình một bộ vô tội.

Bạch Khuynh Ngôn cứng lại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng không rảnh lại thoáng chốc nhiễm phấn hồng, lông mi thật dài cũng hơi hơi rung động.

Nàng từ trước đến nay không thích cùng người khác quá mức tiếp xúc thân mật thân thể, ngay cả đóng phim đều không có diễn thân mật hôn môi loại này.

Lúc nãy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị Cố Lê Chu hôn môi, tuy rằng chỉ là thân quen bình thường, nhưng đối với nàng mà nói vẫn là lần đầu tiên.

Nàng cảm giác chính mình tim đập có chút không bình thường.

"Cô..." Mặt thật sự nhiệt, Bạch Khuynh Ngôn không cần chiếu gương đều biết chính mình đỏ mặt, nàng nghiêng đầu ảo não mà nhìn về phía Cố Lê Chu, lại thấy người này biểu tình sạch sẽ, ánh mắt thanh triệt, làm nàng nháy mắt mất ngữ.

"Ngôn Ngôn, trên mạng nói bằng hữu tốt đều có thể thân mật như vậy, chúng ta cũng là bạn tốt, đúng không?"

"... Đối." Bạch Khuynh Ngôn lời nói muốn nói đều bị bắt nuốt trở về, nàng rũ lông mi xuống đem tay lấy về: "Đến thời gian xem kịch bản, tôi về phòng trước."

Vừa dứt lời, nàng liền phi thường dứt khoát lưu loát mà xoay người rời đi khỏi phòng bếp.

Tuyệt đại giai nhân nhân, lúc này thế nhưng mang theo vài phần ý vị chật vật chạy trối chết.

Cố Lê Chu nhìn người đi rồi mới buông khóe miệng vẫn luôn đè nặng, không thể ức khóe môi bật cười.

Cô mặt ngoài thoạt nhìn không có việc gì, trên thực tế kích động mà tay đều run rẩy.

Sống hai mươi mấy năm, cô chưa từng có cảm xúc mất khống chế quá như vậy.

Cố Lê Chu nhịn không được âm thầm cảm thán, trái tim này khí quan thật sự là quá nhỏ, cũng chỉ là hôn mặt người mình thích một chút mà thôi, thế nhưng liền tràn đầy.

Lòng tràn đầy rung động, cảm thụ vô cùng chân thật mà thân thiết.

Cố Lê Chu ở trong phòng bếp mà ngồi yên, vẫn không nhúc nhích hồi ức lại cái khẽ hôn kia, lại hồi tưởng lại bộ dáng đỏ mặt của Bạch Khuynh Ngôn vừa rồi.

Quá đẹp, gương mặt trắng nõn nhiễm hồng nhàn nhạt, quả thực người so với hoa kiều diễm hơn.

Cố Lê Chu giơ tay xoa vị trí ngực, cảm thụ được dưới bàn tay động tĩnh.

Bùm bùm.

Tim đập như sấm.

Trái tim cô giống như không chỉ có quá tải, lại còn có siêu tốc.