Cố Lê Chu đứng ở ngoài gõ gõ cửa, đợi một lát, không ai lên tiếng cũng không ai mở cửa, cô liền thử nắm then cửa nhấn một cái.
Cửa mở.
Cố Lê Chu đi vào trong phòng, không thấy thân ảnh Bạch Khuynh Ngôn đứng hoặc ngồi, ngược lại nhìn thấy trên giường có một tiểu sườn núi phồng lên.
Cô tức khắc nhịn không được cong cong mặt mày, mắt phượng đẹp chất đầy ý cười.
Bước chân nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống ở mép giường, trên giường cô bé như cũ vẫn nhắm mắt ngủ say, không hề bị quấy rầy.
Ánh mắt chạm đến khuôn mặt sắc sảo, Cố Lê Chu đáy mắt ôn ôn nhu nhu, hô hấp cũng không khỏi mà đè nhẹ xuống, cô nhìn trong chốc lát, vươn tay đem sợi tóc rơi loạn trên mặt Bạch Khuynh Ngôn đang ngủ nhẹ phẩy ra, phảng phất như vậy là có thể làm người dường như có thể ngủ càng an ổn.
Ngoài cửa sổ chim chóc hót, thanh thanh thúy thúy.
Cố Lê Chu ngồi ở mép giường, an tĩnh không có bất luận động tác gì, giống như hoàn toàn quên chính mình tiến vào để làm gì, cả tâm trí cô đều bị người nằm trên giường hấp dẫn đi.
Bạch Khuynh Ngôn tư thế ngủ thực tốt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, môi khép hờ, cùng với thời điểm tỉnh giống nhau không có biểu tình dư thừa nào.
Dáng vẻ này dừng ở trong mắt Cố Lê Chu, thập phần vô hại, làm cho người vui vẻ thật sự.
Cố Lê Chu lúc này ở mép giường làm ngồi, trái tim liền ấm áp, tần suất nhảy cũng nhanh lên, cực kỳ giống tiểu hài tử được ăn đường, vui mừng mà nhảy nhót.
Ngày thường sợ chọc giận Bạch Khuynh Ngôn, cô tầm mắt nhiều ít đều có thu liễm, như vậy cơ hội có thời gian dài gần gũi nhìn chằm chằm người nọ thực sự thiếu đến đáng thương.
Để tay lên ngực tự hỏi, cô lúc này thật luyến tiếc đem người đánh thức.
Không quên chính mình tiến vào làm gì, nhưng cô thật sự không muốn phá hư không khí này.
Vì thế, liền chờ tới người trên giường ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Bạch Khuynh Ngôn mơ giấc mộng, nàng mơ thấy chính mình đứng ở trên bờ cát, trước mắt là hạt cát trắng nhuyễn cùng biển rộng thâm trầm, còn có gió biển nhẹ phẩy trên khuôn mặt, nàng thấy Cố Lê Chu đứng ở đó cách không xa hướng nàng vẫy tay cười, nhấc chân đi qua, cảm giác cảnh trong mơ càng ngày càng xa, không gian mơ mơ màng màng, ý thức liền dần dần tỉnh táo lại.
Đập vào mắt vẫn là trần nhà quen thuộc kia.
"Tỉnh ngủ?"
"Lê Chu...?"
Bạch Khuynh Ngôn chợt nghe thấy thanh âm của Cố Lê Chu, hai mắt thất thần mới ngắm nhìn lên, nàng không xác định mà hướng đến bên cạnh xem qua.
Có thể do mới vừa tỉnh ngủ, Bạch Khuynh Ngôn thanh âm có điểm mềm mại, đã không có cổ thanh âm lãnh kính ngày thường kia, Cố Lê Chu nghe vào trong tai, cảm thấy nàng lúc này giống như làm nũng, liền nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu nàng, "Ân, tôi dọa đến cô sao?"
Bạch Khuynh Ngôn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có."
Cố Lê Chu cười khẽ: "Không có liền tốt, xuống ăn cơm đi."
"Đã trễ rồi?"
Bạch Khuynh Ngôn ngồi dậy nhìn về phía ban công, phát hiện trời đã sập tối, nàng phía trước còn tính toán cùng Cố Lê Chu nấu cơm trợ thủ một tay, giúp nhanh hơn, không nghĩ tới nằm một lát liền ngủ say đi.
Cố Lê Chu nghĩ nghĩ, trả lời: "Hiện tại hẳn là hơn 7 giờ, làm sao vậy?"
"Lần sau nấu cơm nhớ kêu tôi, tôi có thể giúp giúp chút ít." Bạch Khuynh Ngôn nói xong cảm thấy có điểm không ổn, nàng bồi thêm một câu: "Tôi là nói nếu có lần sau."
Cố Lê Chu thấy nàng như thế, không khỏi mà bật cười: "Hảo, ngày mai giữa trưa kêu cô hỗ trợ."
Bạch Khuynh Ngôn nghe vậy nhìn về phía Cố Lê Chu, thấy cô không giống nói giỡn, trong lòng ảo não mới giảm bớt, giọng nói của nàng như thường hỏi: "Ngày mai không đi làm sao?"
"Ân, gần nhất không vội." Cố Lê Chu sau khi nhường nhường vị trí ngồi, lại khom lưng đem dép lê của Bạch Khuynh Ngôn thu dọn xong, sau đó ngồi dậy nhìn nàng, "Lý trợ lý ở bên ngoài khẳng định sốt ruột chờ, nàng não động lớn như vậy, không chừng sẽ lại não động nhiều hơn có không."
Có không?
Bạch Khuynh Ngôn hơi hơi rũ xuống mắt, rõ ràng Cố Lê Chu ngữ khí đứng đứng đắn đắn, nhưng nàng vẫn cảm thấy lời này nghe kỳ kỳ quái quái.
Gần nhất giống như luôn là như vậy, nàng sẽ có cảm giác này đó, không biết là người này cố ý, hay vẫn là chính mình suy nghĩ nhiều.
Bạch Khuynh Ngôn xốc lên chăn, ngồi vào bên cạnh Cố Lê Chu đem giày mang tốt, ra vẻ không thèm để ý hỏi: "Cô tiến vào chờ thật lâu sao?"
"Không lâu." Cố Lê Chu chớp chớp mắt: "Cũng mới mười mấy hai mươi phút đi."
Bạch Khuynh Ngôn trong lòng căng thẳng, vừa mới ngủ mơ thấy Cố Lê Chu, nàng không biết chính mình có hay không nói mớ, nếu là......
Nhìn người trước mặt bộ dáng vô tội, nàng lại một lần cảm nhận được sự vô lực, còn có chút bực mình.
Nàng đứng lên, không liếc mắt xem Cố Lê Chu một cái, chỉ hướng tới toilet đi, ném xuống một câu: "Cô trước ra ngoài đi, tôi rửa mặt liền ra tới."
Cố Lê Chu tắc có điểm ngốc, rõ ràng vừa mới còn hảo hảo, lúc này cảm giác ấm áp ái muội trong không khí kia như thế nào thoáng chốc biến mất không hình bóng?
Cô không biết làm sao vậy, đành phải nghe lời mà đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Tiểu Kỳ đứng ở phòng bếp cửa, bị hương thơm đồ ăn câu nhịn không được nuốt nước miếng, cảm giác bụng đều mau đói bẹp, nhưng lại không nghĩ rằng, Cố Lê Chu dường như một đi không trở lại, nàng chờ mãi chờ mãi, cũng chưa thấy người ra tới.
Cái này làm cho nàng thật sự nhịn không được blah blah, rõ ràng vẫn là thời gian ăn cơm, Bạch lão sư cùng Cố tổng cũng quá không biết thu liễm.
Tưởng tượng đến trong phòng hai người khả năng đang làm cái gì, mà nàng lại khổ bức ở bên ngoài chờ đợi, Lý Tiểu Kỳ nhịn không được chua xót, thật lạnh thật lạnh, tuy rằng nơi này không có gương nhìn được toàn thân nàng, nhưng nàng cảm thấy lúc này chính mình chung quanh khí tràng nhất định lộ ra cô tịch.
Lý Tiểu Kỳ thở dài thật mạnh, aiiiii, nhân sinH, thẳng đến khi cảm thấy đói khát, một mình bị uy cẩu lương, nàng cuối cùng mới nếm tới tư vị nhỏ yếu đáng thương.
Liền không biết cố gắng ở đâu, bụng lại một lần vang lên, nàng rốt cuộc nhìn thấy Cố Lê Chu đã đi tới, nhưng nàng tập trung nhìn vào, lại chỉ có thấy một mình Cố Lê Chu.
"Cố tổng, Bạch lão sư đâu?"
Cố Lê Chu rất là bình tĩnh nói: "Nàng rửa mặt liền ra, trước đem đồ ăn mang sang đây đi."
Lý Tiểu Kỳ gật gật đầu, nàng lúc này đã không quản được nhiều như vậy, trong mắt chỉ có ăn, cho nên nửa nói cũng chưa nhiều lời tích cực mà động thủ làm việc.
Chờ các nàng đem năm đĩa đồ ăn cùng một nồi xương sườn bưng lên bàn, dọn xong chén đũa, Bạch Khuynh Ngôn cũng ra tới.
Lý Tiểu Kỳ tâm bát quái lập tức thiêu đốt nóng lên, nàng thật cẩn thận mà nhìn qua Bạch Khuynh Ngôn, đôi mắt nhỏ dần rơi xuống từ môi đến xương quai xanh rồi dừng, thấy không có gì khác thường, nàng nhíu hạ mi, không cam lòng mà thu hồi tầm mắt.
Hai người này ở bên trong lâu như vậy thế nhưng gì cũng không có làm?!
Tổng tài & minh tinh nhiều mang cảm giác CP thế mà, không nên thiên lôi câu địa hỏa* sao?
* thiên lôi câu địa hỏa: sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất. Chỉ trạng thái kí©ɧ ŧìиɧ nóng bỏng giữa hai người(nguồn: Facebook).Cảm tình chỉ dừng ở đắp chăn đơn thuần nói chuyện phiếm?!
Truyện đồng tính cũng không dám viết như vậy.
Ăn dưa thất bại, Lý Tiểu Kỳ nhịn không được thở dài, mình có loại hạt dưa nào đều cũng liền cho mình xem cảm giác mất mát này.
Chờ nàng lấy lại tinh thần chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, mới phát hiện Cố Lê Chu cùng Bạch Khuynh Ngôn hai người đều đang nhìn nàng.
"Cố, Cố tổng, Bạch lão sư..." Lý Tiểu Kỳ cảm thấy nàng còn có thể cứu giúp một chút, quyết định bán cái ngốc thử xem: "Làm sao vậy?"
Hai người đều nhìn thấu nàng, nhưng Bạch Khuynh Ngôn lại không nói chuyện, Cố Lê Chu cười cười: "Em ngày thường lên mạng xem nội dung chắc đều rất xuất sắc đi."
Lý Tiểu Kỳ lắc đầu lại lập tức cúi đầu: "..... Hảo đói nga."
Nói xong nàng liền ngồi xuống xới cơm vào bát, cũng không dám gắp đồ ăn, nơm nớp lo sợ, sợ cái đề tài này tiếp tục đi xuống.
Nàng sợ nói thêm gì nữa sách truyện nàng trân quý cùng tài nguyên đều sẽ bị Bạch lão sư tịch thu sạch sẽ, bởi vì nàng đã bị cảnh cáo nhiều lần rồi.
Tuy rằng sửa không được tính bát quái ăn dưa, nhưng lần này nàng lúng túng thật a, ngay lúc này, loại tình huống này, nàng nhưng sẽ thấy được ánh mắt của người.
Cố Lê Chu thấy nàng thành thật, cũng không hề quản nàng, động thủ đem cơm đặt tới trước mặt Bạch Khuynh Ngôn: "Ăn cơm đi."
Bạch Khuynh Ngôn ân một tiếng, nhìn một bàn đồ ăn này, nàng rất kinh ngạc, vốn dĩ cho rằng Cố Lê Chu cũng chính là tùy tiện làm làm, không nghĩ tới tương đối tốt như vậy, còn rất thơm, cũng không biết ăn lên sẽ như thế nào.
Nàng cầm đũa, gắp một khối thịt kho tàu đưa vào trong miệng, trong miệng thế nhưng một chút dầu mỡ cũng không có, thực mỹ vị, mùi thịt cũng nồng đậm đến gãi đúng chỗ ngứa.
"Thế nào, ăn ngon sao?"
Bạch Khuynh Ngôn nghe vậy nhìn về phía Cố Lê Chu, thấy cô chờ mong nhìn chính mình, liền gật đầu thành thật: "Ăn rất ngon."
Cố Lê Chu có được câu trả lời mình muốn, trong lòng thập phần thỏa mãn, đồng thời lại một lần cảm thấy bản thân may mắn khi đời trước luyện tốt trù nghệ này, hiện tại rốt cuộc cũng có tác dụng: "Kia lại nếm thử món khác đi, ăn nhiều một chút."
Bạch Khuynh Ngôn nhìn ra được cô một cổ thỏa mãn kia, cũng không khỏi mà cong cong môi: "Ân, cô cũng ăn đi."
Cố Lê Chu lúc này mới thu hồi ánh mắt, động đũa.
Lý Tiểu Kỳ thấy trên bàn không khí thật sự ấm áp, trực giác nguy cơ đã qua đi, nàng liền ngồi thẳng thân mình, buông tay chân ra đối với đầu của chính mình đầu ngưỡng lên.
"Xương sườn thật thơm, không nghĩ tới Cố tổng như vậy mà biết nấu cơm." Lý Tiểu Kỳ thỏa mãn nhai nuốt xương sườn, lại gắp một đũa thịt bò hương cay: "Em còn tưởng rằng Cố tổng chỉ biết làm hai ba món ăn gia đình thường ngày mà thôi, không nghĩ tới biết làm nhiều như vậy, thật sự làm em chấn động."
Cố Lê Chu lấy muỗng uống một ngụm canh, mở miệng nói: "Tôi vốn dĩ cũng không có tính làm nhiều như vậy, nhưng tôi vào phòng bếp thấy các người mua nguyên liệu nhiều như vậy, tôi liền nghĩ chắc là không nhiều lắm, vài thứ kia không biết muốn để bao lâu, chủ yếu là các người cũng không nấu cơm, nhưng loại phương thức mua đồ ăn này mới thật làm tôi chấn động."
Cô cảm thấy chính mình nếu không tới nấu cơm, những cái nguyên liệu nấu ăn đó liền không có thấy ánh mặt trời rồi.
"Khụ." Lý Tiểu Kỳ nghĩ đến phòng bếp có mấy túi nguyên liệu nấu ăn lớn như vậy, liền có điểm chột dạ, nàng nhìn nhìn Bạch Khuynh Ngôn, phát hiện nàng đang uống canh, cũng không có ý nguyện nói lời nào, nàng đành phải ha ha cười nói: "Ham muốn mua sắm của nữ nhân ấy mà, Cố tổng người chắc hiểu được thôi."
Ai ngờ Cố Lê Chu lại nửa phần cũng không cho nàng mặt mũi: "Tôi là lần đầu tiên nghe được có người đem ham muốn mua sắm của nữ nhân dùng để mua đồ ăn, tôi thật có chút khó hiểu cùng chấn động."
Lý Tiểu Kỳ đột nhiên liền cảm giác cơm này có điểm nghẹn, nàng nuốt xuống, cũng không biết dũng khí từ nơi nào, liền da mặt dày hỏi: "Kia là vì không muốn lãng phí những nguyên liệu nấu ăn đó, Cố tổng người có thể đều tới đây ăn cơm sao?"
Nàng nói xong, lại chỉ vào chính mình bồi thêm một câu: "Em có thể hỗ trợ, người cứ việc phân phó cái loại này."
Cố Lê Chu cảm thấy buồn cười, nghĩ đến việc nàng cầm dao như vậy còn muốn hỗ trợ? Sợ là càng giúp càng hỏng.
Vì thế dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt: "Tới thì có thể tới, tôi cũng có thể nấu cơm, nhưng không cần em hỗ trợ, tôi đã có Ngôn Ngôn giúp tôi."
Bạch Khuynh Ngôn nghe đến đây, buông cái muỗng nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không thêm phiền."
Lý Tiểu Kỳ:......
Cố tổng sợ là không biết Bạch lão sư đã từng thiêu phòng bếp vĩ đại nga.
Nàng tổng cảm thấy còn có thể cứu giúp một chút; "Kỳ thật em đối với nấu ăn cũng không phải dốt đặc cán mai, vẫn là có thể giúp được mà."
Cố Lê Chu chỉ phía dưới: "Vậy em rửa chén đi."
Lý Tiểu Kỳ:......
Cứu giúp thất bại, nàng chỉ có thể gật đầu đáp hảo, trong lòng kỳ vọng Cố tổng phân công cho Bạch lão sư một ít việc râu ria, nàng thật sự là lo lắng cho an nguy của phòng bếp.
Cơm nước xong, Lý Tiểu Kỳ rửa chén, Cố Lê Chu ngồi ở sô pha, một bên lột quả quýt, một bên hỏi: việc "《 dùng cái gì vì gia 》 thử kính thế nào?"
Bạch Khuynh Ngôn buông di động, trả lời: "Ân, thử kính một tuần sau."
"Khẩn trương sao?" Cố Lê Chu hỏi.
Bạch Khuynh Ngôn: "Còn hảo, tôi không quá khẩn trương, còn rất chờ mong."
"Vậy là tốt rồi." Cố Lê Chu cười cười: "Nghe nói Ngô lão thật sự thực nghiêm khắc, may mắn Thiên Duyệt có đầu tư, tôi có thể quang minh chính đại mà đến thăm ban, sau đó ăn vạ đoàn phim."
Bạch Khuynh Ngôn nhìn cô cẩn thận đem mặt ngoài quả quýt lột gọn rửa sạch, ngón tay thon dài linh hoạt, không cấm ánh mắt khẽ nhúc nhích, chậm rãi đem ánh mắt chuyển qua sườn mặt của cô: "Cô ăn vạ đoàn phim làm gì?"
Cố Lê Chu lấy tờ giấy xoa xoa lau tay, quay đầu lại nhìn nàng: "Xem cô a, cô không nhìn thấy tôi sao?"
Bạch Khuynh Ngôn há miệng thở dốc, do dự vài giây, cuối cùng vẫn là xem như cái gì cũng chưa nói.
Cố Lê Chu cũng không ngại, cô ngồi xuống, cầm một miếng quýt đưa đến miệng Bạch Khuynh Ngôn: "Nếm thử ngọt xem có ngọt không."
Bạch Khuynh Ngôn nhìn quả quýt đưa đến bên miệng, đυ.ng tới môi nàng, đành phải mở miệng ra ăn vào.
"Rất ngọt."
"Lại ăn một miếng nữa đi." Cố Lê Chu đưa đến bên miệng nàng thêm một mảnh.
Bạch Khuynh Ngôn há mồm ăn xong, nước ngọt lấp đầy miệng, thường xuyên qua lại, quả quýt đã bị Cố Lê Chu đút cho nàng ăn hơn phân nửa.
Cố Lê Chu trong quá trình uy đều nhìn chằm chằm vào môi Bạch Khuynh Ngôn, nhìn màu môi hồng nhạt lúc đóng lúc mở, cô không biết vì cái gì lại cảm giác yết hầu có chút khô, còn theo bản năng mà lăn lăn yết hầu cô đột nhiên nghĩ đến trước kia đã xem qua trong tiểu thuyết có một đoạn ngắn, nam chủ thấy nữ chủ đang ăn dâu tây, hỏi nàng có ngọt không, nữ chủ đem dâu tây trong tay đưa cho hắn nói chính hắn nếm thử chẳng phải sẽ biết, sau đó nam chủ liền nếm nếm, đè nặng nữ chủ hôn một cái trời đất tối sầm.
Cố Lê Chu phục hồi tinh thần lại, nhìn môi Bạch Khuynh Ngôn, phá lệ mà đỏ mặt.
Nàng còn đáng xấu hổ không nghĩ tới dời đi tầm mắt.
"Lại ăn a."
Lý Tiểu Kỳ rửa xong chén đi lại, kinh ngạc phát hiện Cố Lê Chu lại tự mình uy đồ ăn cho Bạch Khuynh Ngôn, theo bản năng mà nói lời nói.
Bạch Khuynh Ngôn nghe được thanh âm quay đầu xem, lại vừa lúc đυ.ng phải tầm mắt của Cố Lê Chu, đơn phượng nhãn có chói lọi nóng bỏng, làm nàng hô hấp một trận.
Hai người ánh mắt ngắn ngủi giao hội, Cố Lê Chu dời mắt hướng lên trên bàn có rổ quýt nói: "Ăn một quả quýt mà thôi."
Cô ngược lại lại hỏi: "Còn muốn ăn sao? Tôi lột cho cô."
Bạch Khuynh Ngôn còn có chút không phản ứng kịp ánh mắt vừa rồi của Cố Lê Chu, nàng chậm nửa nhịp mà lắc đầu: "Từ bỏ."
"Vậy được rồi." Cố Lê Chu thấy nàng như vậy cũng không hề nói mặt khác, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trời mới biết uy thêm lần nữa chính mình còn sẽ loạn tưởng đến cái gì: "Tôi nghỉ ngơi trước, các người cũng sớm nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
Nói xong, cô liền đứng lên rời khỏi phòng khách.
Bạch Khuynh Ngôn ánh mắt từ trên bóng dáng Cố Lê Chu thu hồi lại, rơi xuống trên quả quýt nhỏ trong rổ.
Một bên Lý Tiểu Kỳ ngây ngốc, ngay sau đó không dám tin tưởng mà mở to hai mắt, cái, cái quỷ gì? Cố tổng lúc nãy, bản thân mình giống như đã nhìn thấy mặt cô ấy đỏ.
Rõ ràng cũng chỉ là rửa sạch mấy cái chén đầy công phu, rốt cuộc lại đã xảy ra cái gì?!
Còn có Bạch lão sư lại làm sao vậy, nàng vì cái gì không chớp mắt mà nhìn chằm chằm quả quýt trên bàn?