Chương 1: Xuyên Sách

“Đánh chết đứa phản đồ này, đánh chết đứa phế vật ăn cây táo rào cây sung này!”

“Đúng vậy, đánh chết hắn, đánh chết tên phản đồ Giang gia này!”

“Loại người này như hắn, nên đi chết đi!”

“Không sai, cư nhiên dám trộm thánh vật của gia tộc, quả thực là không biết sống chết.”

“Đánh chết hắn!”

“Đánh chết hắn!”

Đau, đau quá, toàn thân nóng rát đau đớn, kí©h thí©ɧ thần kinh mẫn cảm của Thẩm Húc Nghiêu, Thẩm Húc Nghiêu chậm rãi mở mắt, âm thanh ồn ào ở chung quanh đã thứ hút ánh mắt của y.

Mở to đôi mắt mờ mịt, nhìn một đám người thân mặc cổ trang, mặc kệ là nam hay nữ đều để tóc dài, một đám cả trai lẫn gái đang la hét ầm ĩ, Thẩm Húc Nghiêu có chút choáng váng. Nghĩ thầm: Đây là địa phương nào, kỳ quái, y không phải đang bị tai nạn xe cộ sao? Không phải xe bị nổ mạnh sao? Như thế nào vừa tỉnh lại liền ở chỗ này. Chẳng lẽ, y không nên nằm trên giường bệnh ở bệnh viện sao?

Hiện tại, đây là tình huống như thế nào? Đóng phim điện ảnh sao? Không, không đúng, hẳn là xuyên không rồi, căn cứ kinh nghiệm xem tiểu thuyết nhiều năm của bản thân, Thẩm Húc Nghiêu cảm thấy tình huống lúc này hẳn là đã xuyên không. Xuyên qua rồi sao? Như thế nào không có ký ức của nguyên chủ, cái này không khoa học nha?

“Ồ……”

Trên người nóng rát đau đớn, lôi suy nghĩ của Thẩm Húc Nghiêu trở lại, nhìn tráng hán đang đứng ở trước mặt mình, thân hình cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, râu quai nón đầy mặt, giờ phút này đang dùng sức quất roi trong tay đánh y, Thẩm Húc Nghiêu không khỏi giật giật khóe miệng.

“Đại thúc, chuyện gì cũng từ từ nói, ngươi đánh người làm gì?” Vừa nói, Thẩm Húc Nghiêu theo bản năng muốn né tránh roi trong tay đối phương, nhưng lại buồn bực phát hiện mình bị trói ở trên cột đá, y không cử động được tay chân.

“Ít nói nhảm, ngươi là phản đồ, ngươi là đạo tặc, ngươi đáng chết.” Nam nhân cường tráng càng thêm hung ác nói.

Nghe vậy, Thẩm Húc Nghiêu trầm mặc một hồi. Cho nên, y vừa tới liền gánh tội cho nguyên chủ, đạo tặc, nguyên chủ là đạo tặc sao? Trộm cái gì cũng không biết, lại bị người khác bắt được, đủ ngu xuẩn!

“Đánh chết hắn, đánh chết hắn!”

“Đánh chết tên chết phế vật này!”

“Đánh chết thứ ăn cháo đá bát, đồ vong ân bội nghĩa.”

“Đánh chết Giang gia phản đồ này!”

“Đúng vậy, đánh chết Giang gia phản đồ này đi!”

“Đánh chết phản đồ này!”

Nhìn đám người dưới khán đài đang hưng phấn cùng phẫn nộ, Thẩm Húc Nghiêu bất đắc dĩ nhíu mày. Nói trong lòng: Nguyên chủ có nhân khí kém như vậy sao? Anh ta thì bị trói vào Hình Đài cao bằng nửa người và bị quất roi, một nhóm người thì vỗ tay hoan hô và muốn gϊếŧ anh ta. Thực hư của sự nổi tiếng này là như thế nào?

Nguyên chủ có vận khí thật kém, trộm đồ vật bị bắt, còn phải bị đánh chết, y vừa mới xuyên qua liền phải gánh tội thay, vậy phải làm sao bây giờ đây? Cũng không thể để một nhóm dân bản địa đánh chết! Nghĩ đến đây, Thẩm húc Nghiêu có chút buồn bực, người ta xuyên qua đều là Hoàng tử, Vương gia, võ lâm cao thủ, như thế nào tới lượt chỗ y liền biến thành đạo tặc?

“Gia gia, ngài đừng lại đánh, ngài lại đánh tiếp, biểu đệ sẽ chết. Cháu gái cầu ngài, ngài tha cho biểu đệ đi!”

Ngay tại thời điểm Thẩm húc Nghiêu nghĩ làm sao để chạy thoát, đột nhiên, bên trong đám người ở dưới đài đi ra một vị thiếu nữ trên người mặc áo xanh. Thiếu nữ này thoạt nhìn khoảng mười bốn, mười năm tuổi, dung mạo vô cùng xinh đẹp, mang phong vị mỹ nhân cổ điển, nói là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa cũng không quá.

Nghe được thiếu nữ cầu tình, mọi người dưới đài lập tức an tĩnh lại. Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người thiếu nữ, ngay cả vị lão giả đầu bạc ngồi ở một bên tầm mắt cũng dừng trên người cháu gái của mình.

“San San, ta biết ngươi đối với các huynh muội rất thân thiện, tâm địa cũng thiện lương, nhưng có điều Giang Nguyên lần này phạm phải sai lầm lớn, hắn tự mình lẻn vào Giang gia cấm địa, ăn trộm thánh vật của tổ tiên Giang gia truyền xuống, loại hành vi này, cùng phản đồ có cái gì khác nhau?” Lão giả trầm giọng mở miệng, không giận tự uy, khí thế trên người cường hoành dị thường.

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của gia gia, thiếu nữ nhíu mày. Thấp giọng khẩn cầu nói: “Gia gia, biểu đệ hắn dù sao cũng là huyết mạch của cô cô! Hơn nữa, cô cô đã ngã xuống, nếu biểu đệ lại có chuyện gì không hay, cô cô trên trời có linh thiêng sẽ thất vọng về chúng ta?”

Nghe vậy, lão giả nhìn nhìn cháu gái của mình. Quay đầu nhìn về phía đại hán hành hình. “Thôi, đừng đánh nữa.”

“Vâng, thành chủ.” Thu được mệnh lệnh của lão giả, đại hán dừng roi, tránh sang một bên.

Ngẩn ngơ đứng ở nơi đó, Thẩm Húc Nghiêu từ trong cuộc nói chuyện giữa thiếu nữ và lão giả kia nắm bắt được không ít tin tức quan trọng. Đầu tiên, thiếu nữ cầu xin có tên là Giang San San, mà nguyên chủ tên gọi là Giang Nguyên. Hai người là biểu tỷ cùng biểu đệ. Thứ hai, vị lão giả đang nói chuyện này, tức là gia gia của Giang San San, là một vị thành chủ.

Tại sao bối cảnh này lại giống với tiểu thuyết "Hồn Sủng Sư Đại Lục" mà y đã đọc?

Ở trong tiểu thuyết, tên của nữ chính vừa vặn là Giang San San, mà gia gia của nữ chính cũng là thành chủ Thiên Hoa thành, là một vị tứ cấp Hồn Sủng Sư. Ngoài ra, nữ chính có một người cô cô tên là Giang Linh Nhi đã chết, sau khi chết bà để lại cho nữ chính một tuyệt bút di sản. Còn có một biểu đệ tên là Giang Nguyên, bởi vì trộm thánh vật Giang gia bị đánh hai trăm roi, cũng bị sống sờ sờ mà đánh chết.

Nghĩ đến đây, Thẩm Húc Nghiêu liền bồn chồn, nguyên chủ thì ra đã bị đánh chết, cho nên y mới có được thân thể này. Tính theo thời gian trong sách, hiện tại nữ chính 14 tuổi, còn Giang Nguyên 13 tuổi.

Đang lúc Thẩm Húc Nghiêu suy nghĩ lung tung thì đám ăn dưa xem náo nhiệt đã rời đi, chỉ có nữ chính chạy đến Hình Đài giúp Thẩm Húc Nghiêu cởi dây trói trên người.

Không có dây thừng cùng cột đá sau lưng chống đỡ, Thẩm Húc Nghiêu loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà Giang San San kịp thời đỡ lấy. “Biểu đệ, ngươi thế nào rồi?”

Nhìn Giang San San, Thẩm Húc Nghiêu miễn cưỡng giật giật khóe miệng. “Biểu tỷ, ta không có việc gì, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

“Đi thôi, ta đỡ ngươi trở về.” Nói rồi Giang San San đỡ Thẩm Húc Nghiêu thật cẩn thận mà đi xuống Hình Đài.