Chương 44

Trì Trọng Kiều nghiêng người tránh đi: "Không nặng, tôi tự xách là được." Cậu sao có thể để một cậu bé nhỏ hơn mình ba tuổi xách vali.

Trì Trọng Kiều vừa nói vừa tự mình đặt vali vào cốp xe, mỉm cười với Lục Ngộ Chu: "Lên xe đi."

Lục Ngộ Chu gật đầu.

Tài xế đưa hai người đến khu dân cư Bích Đinh Hoa Viên trong vành đai ba, khu dân cư cao cấp này đặc biệt chú trọng đến sự riêng tư, ra vào rất khó khăn, môi trường cũng rất tốt, các tiện ích trong khu dân cư rất đầy đủ. Tất nhiên, giá cả cũng rất đẹp.

Lục Ngộ Chu nói: "Bên này quản lý rất nghiêm, paparazzi thường không vào được."

Trì Trọng Kiều tâm trạng rất tốt, nghe vậy liền quay mặt lại cười: "Tôi còn lâu mới bị paparazzi theo dõi."

Lục Ngộ Chu nói: "Biết đâu ngày mai đã nổi tiếng."

Trì Trọng Kiều lắc đầu: "Nào có dễ như vậy, giới này dù có phù phiếm đến đâu thì cũng phải xem thực lực, nổi tiếng trong một đêm cũng không có nghĩa là có thể trở thành nhân vật gì, nhiều nhất chỉ là lưu lượng tạm thời, không giữ được fan thì chỉ có thể đi xuống. Những người có lưu lượng bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế, dù sao trước đây là nhan sắc trời sinh, bây giờ là sản xuất hàng loạt, từng đợt từng đợt, lúc nào cũng có một sản phẩm bùng nổ."

Có những ngôi sao nhờ một vai diễn mà nổi tiếng trong một đêm nhưng sự nổi tiếng này thường chỉ mang tính giai đoạn, nếu sau này không có tác phẩm xuất sắc thì sau khi nhiệt độ giảm xuống, họ sẽ phải trở về nguyên hình.

Còn những tiểu thịt tươi, tân hoa đán tất nhiên cũng có người nâng đỡ, nhưng nếu không có thực lực cũng dễ dàng bị gạt sang một bên, ngược lại là những diễn viên ca sĩ phái thực lực, tuy có vẻ không nổi tiếng lắm nhưng thanh danh trong ngành sẽ tốt hơn. Trì Trọng Kiều tuy rằng chỉ nổi tiếng vào một đêm trước khi xuyên sách, nhưng trước khi cậu nổi tiếng chưa bao giờ bị cắt cảnh quay, lý do rất đơn giản, vẻ ngoài của cậu không tệ, kỹ thuật cũng được, có nhóm fans cố định, cát xê thấp hơn đám nổi tiếng nửa vời ngoài kia, thái độ tốt, đạo diễn nào mà không thích diễn viên như vậy chứ?

Trì Trọng Kiều nói: “Nghệ sĩ có thực lực chỉ cần có cơ hội là có thể xoay người, hơn nữa đã đi lên là khó ngã xuống, bởi vì bọn họ có nhiều kinh nghiệm, chỗ đứng cũng vững chắc hơn nhóm lưu lượng.”

Lục Ngộ Chu im lặng nghe: “Điều này khác với suy nghĩ trước kia của tôi.”