Chương 43

Ông Lục đành đích thân ra trận, không tiếc lời bôi đen công ty của mình: "Ông nghe nói, môi trường ký túc xá không tốt, thỉnh thoảng còn bị dột nước. Hơn nữa, nếu cháu gặp phải những người bạn cùng phòng không biết điều thì phải làm sao? Ôi trời, những đứa trẻ bây giờ, đứa nào cũng không biết khó chiều đến mức nào! Đúng không, Ngộ Chu?"

Lục Ngộ Chu: "... Đúng." Ông nói gì cũng đúng.

Trì Trọng Kiều do dự: "Ý của ông là..."

Ông nội thở dài: "Còn không phải là Ngộ Chu sao. Trường B cách nhà quá xa, ở vành đai ba nhưng lại khá gần Triều Huy. Nó lại không muốn ở ký túc xá, đành phải mua một căn nhà bên ngoài khu học xá."

Trì Trọng Kiều hơi chuyển mắt, Lục Ngộ Chu rất bất đắc dĩ xòe tay. Trì Trọng Kiều hiểu rồi: đây là ông nội muốn cậu ở cùng Lục Ngộ Chu.

Trì Trọng Kiều không để ý, dù sao ở ký túc xá cũng phải có bạn cùng phòng, hơn nữa như ông nội nói, bạn cùng phòng chưa chắc đã dễ ở chung, không thể so sánh với Lục Ngộ Chu đã ở cùng cậu một thời gian.

Nhưng Lục Ngộ Chu có đồng ý không?

Lục Ngộ Chu thực sự không sao cả, căn nhà ba phòng một phòng khách chỉ có mình anh ở, đúng là quá rộng, anh cũng không phải là thiếu gia kiêu căng thích độc chiếm, hơn nữa Trì Trọng Kiều không giống người khác.

Ông Lục nói: "Ông chỉ lo các cháu ở riêng không an toàn, thằng nhóc này còn nhỏ, cháu cũng không lớn lắm. Hơn nữa trước đây Ngộ Chu bị thương, cháu không phải đã đưa Ngộ Chu về ở mấy ngày sao? Ông nghe Ngộ Chu nói các cháu rất hợp nhau, dứt khoát ở cùng nhau, ông cũng yên tâm hơn."

Lục Ngộ Chu bây giờ vì dỗ ông nội vui vẻ mà chuyện gì cũng có thể làm, huống hồ anh vốn đã có thiện cảm với Trì Trọng Kiều, vì thế thuận theo lời ông nội, nói: "Tôi ở một mình đúng là quá rộng, anh Kiều đến ở vừa tiện chăm sóc."

Ông Lục liên tục gật đầu.

Trì Trọng Kiều nhìn Lục Ngộ Chu, lại nhìn ông nội đang nhìn mình với ánh mắt tha thiết, thực ra cậu không hiểu được sự tha thiết của ông nội nhưng cậu và Lục Ngộ Chu đều hy vọng ông nội nhân từ này có thể mọi sự như ý.

Trì Trọng Kiều gật đầu.

Ông Lục cười hai tiếng: "Đi nào, chúng ta xuống ăn cơm."

...

Trì Trọng Kiều trả nhà, xách một chiếc vali đi ra khỏi cầu thang chật hẹp. Ngoài một số quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày, cậu không có gì phải mang đi.

Lục Ngộ Chu đang đợi cậu ở dưới lầu, thấy cậu xuống liền đưa tay định xách vali trong tay Trì Trọng Kiều.