Cậu nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Lục Ngộ Chu: "Ngoan, lớn lên khỏe mạnh."
Nhờ cái bật lửa chết tiệt kia mà Trì Trọng Kiều lại nhớ đến chuyện Lục Ngộ Chu hút thuốc.
Lục Ngộ Chu cứng đờ tại chỗ, rất lâu sau, anh mới nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừ."
...
Khi Trì Trọng Kiều tỉnh lại thì đã là năm giờ rưỡi chiều, mặt trời vẫn còn chói chang nhưng sức nóng đã giảm đi nhiều.
Trì Trọng Kiều che mắt ngồi dậy, đầu hơi đau, cậu cúi đầu nhìn, quần áo trên người vẫn chỉnh tề, trên người cũng không có cảm giác gì lạ.
Hình như cậu đã say, sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Cậu tự về nhà sao?
Trì Trọng Kiều sau khi tỉnh táo lại thì ôm chăn ngồi trên giường, giữa mày đau nhói, cậu thở dài: Xong rồi, cơ thể này không uống được rượu cũng thôi đi, say rồi còn quên hết mọi chuyện.
Trì Trọng Kiều đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, bị người trong phòng khách làm cho giật mình: "Ngộ Chu? Anh đưa tôi về sao?"
Lục Ngộ Chu tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt bình tĩnh: "Ừ, tôi tình cờ nhìn thấy anh Kiều nên đưa cậu về. Cậu đói không?"
Trì Trọng Kiều thực sự không nhớ mình đã làm gì nhưng... Trì Trọng Kiều liếc nhìn biểu cảm của Lục Ngộ Chu, rất bình thường, vậy thì hẳn là không có chuyện gì xảy ra.
Cậu ho một tiếng nói: "Làm phiền anh rồi, tôi đi tắm trước, tắm xong sẽ gọi đồ ăn."
Lục Ngộ Chu gật đầu.
Đợi đến khi Trì Trọng Kiều quay người vào phòng ngủ, Lục Ngộ Chu mới thở phào nhẹ nhõm: Xem ra Trì Trọng Kiều không nhớ chuyện trước đó, vậy thì tốt.
Trì Trọng Kiều tắm xong thì quên hết sự xấu hổ, trước đây cậu rất ít khi say, say rồi cũng chưa từng nghe trợ lý hay quản lý của mình phàn nàn, vậy thì hẳn là cậu uống rượu rất tử tế.
Trì Trọng Kiều thay quần áo xong, thản nhiên đi ra. Cậu đã gọi hai suất cơm, nhiều nhất là ba mươi phút nữa sẽ giao đến.
Cậu pha hai cốc trà chanh trong bếp, bưng ra đặt bên tay Lục Ngộ Chu.
Lục Ngộ Chu có lẽ đang bận làm việc, ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn."
Trì Trọng Kiều cười cười, lấy quyển sách chuyên ngành chưa đọc xong ra tiếp tục đọc.
Diễn xuất của cậu thực sự rất tốt nhưng con người luôn phải không ngừng tiến bộ, bổ sung kiến thức mới, những quyển sách hữu ích trên đời này cậu đọc qua còn chưa bằng một góc tảng băng trôi.
Hai người cách nhau một chiếc bàn trà nhỏ, mỗi người chiếm một chiếc ghế sô pha làm việc riêng, thế mà không ai thấy ngại ngùng.