Chương 13

Nhị sư huynh Doãn Hàn Bách có vóc người cao lớn vạm vỡ, anh tuấn điển trai, chỉ cần nhìn qua là sẽ cho người ta cảm giác cực kỳ an toàn nhưng tiếc rằng, hắn ta là một tên ngốc không hiểu phong tình.

Hỏi thế gian tình là chỉ? Không bằng ăn một, hai, ba bữa… năm, sáu, bảy bữa.

Tam sư huynh Tiễn Lan An nho nhã lễ độ, uyên bác trí tuệ, là một đối tượng tốt để kết bạn lâu dài nhưng mỗi lần có muốn tâm sự dưới trăng cùng hắn ta, hắn ta sẽ mỉm cười nói, “Ngươi có biết bốn loại cách dùng của kiếm không?”

“Ra ngoài mang kiếm là để phòng thân, ngự kiếm bay lên nhanh hơn tàu xe, rảnh rỗi thì có thể dùng để rèn luyện nhân phẩm, mỗi lần buồn ngủ, có thể cùng bầu bạn trong mơ.”

Vừa nói, ánh mắt hắn ta vừa ngập tình ý.

Ai nghe xong mà không kêu to “đã làm phiền” chứ!



Hôm nay, trong Thương Ải Điện ở núi Liên Vân cực kỳ náo nhiệt, các thanh thiếu niên tới từ các môn phái ngự kiếm tới đây, ai ai cũng đứng thẳng tắp, áo trắng, dây hồng, tà áo dài bay bay đón gió, tựu thành một cảnh sắc khác.

Khác với khung cảnh ồn ào ở quảng trường dưới những bậc thang dài là sự im lặng trang nghiêm yên ắng, bảng hiệu “Tam Thanh Môn” với lối viết chữ Thảo thô cuồng lộ ra sự uy nghi tự nhiên. Ở giữa đàn là âm dương song ngư bát quái trận được xây dựng từ đá huyền thiết, phía sau trận bát quái là một thanh trường kiếm cắm xuống đất, mũi kiếm đâm vào một cái khe lớn tung hoành giữa Vân Đài mù mịt mây khói. Chỉ nhìn như thế thôi cũng đủ biết được thế lôi đình vạn quân khi thanh kiếm đâm vào chỗ này đáng sợ đến mức nào.

Phía sau trường kiếm là một chiếc lư hương, hương khói dày đặc trong lư lượn lờ quanh quẩn, mây mù cuồn cuộn bay về phía chân trời, xuyên qua làn sương mờ có thể thấy được cảnh tượng đông đúc ở quảng trường.

Các nhóm thanh niên tụ năm tụ bảy tới từ nhiều môn phái khác nhau, trong đó, có rất nhiều người vây quanh người kể chuyện.

“Nói tới cái đêm tối trời kia, Vân Thần đạo quân nghe thấy tiếng động lạ bèn ngự kiếm chạy tới khu rừng ở sau nhà, nhìn qua bóng cây loang lổ, hắn ta thấy được một cô nương thướt tha yểu điệu, da trắng như tuyết đang đứng dưới ánh trăng, sau lưng nàng ta còn có một cái đuôi to trắng muốt!”

Thiếu niên kia cầm nửa cái bánh bao, vừa nhai vừa nói, khi kể chuyện, thần thái trên mặt linh động như thể chính bản thân mình trải qua chuyện mình vừa miêu tả. Vân Thần đạo quân mà hắn ta nhắc tới là người sáng lập Tam Thanh môn, người phi thăng đắc đạo duy nhất trong năm trăm năm nay: Thái Thanh lão tổ - chủ nhân của thanh trường kiếm cắm vào cái khe kia.

Tất cả những người xung quanh vừa nghe hắn ta nói về lão tổ và hồ ly yêu mị, đều chạy tới bao quanh thiếu niên nọ chất như nêm cối. Thiếu niên nói tiếp, “Nàng ta chỉ khoác một lớp vải mỏng dính, khoác như không khoác vậy, vai gầy lộ ra, đạo quân nhìn cảnh này mà lòng rối bời vội nhắm mắt lại hỏi, “Ngươi là ai?”

“Yêu hồ kia đáp “ta là “Ngọa Tuyết” thường đi theo đạo quân, đạo quân yêu thương ta, còn thích vuốt cái đuôi này, ngài không nhớ ra ta sao?” Nói xong, nàng ta còn vươn bàn tay ngọc ngà chạm vào ngực đạo quân, Vân Thần đạo quân kinh ngạc, ai mà ngờ thiếu nữ thướt tha này lại là con hồ ly trắng thường hay đi theo bên cạnh mình chứ?”

Nói tới đoạn hăng say, thiếu niên còn bắt chước con hồ ly kêu “ức ức” hai tiếng. Nhưng suy cho cùng thì hắn ta cũng là người đàn ông trưởng thành rồi, giọng dày trầm khàn, kêu rồi chả có chút mê hoặc nào của hồ ly, trái lại càng giống gà trống gáy hơn.

Lúc này, có người vây xem trêu hắn ta, “Yêu hồ kêu như thế sao? Giọng dày như vậy à?”

Thiếu niên lại ăn bánh bao, vung tay với tên đó, “Ngươi đừng ngắt lời, sao không hỏi hồ ly lại biết nói tiếng người luôn đi?”