Chương 8: Thần tiên diệt độ

Edit: Manh Manh

Sư tôn không giống đã lý giải được ý nghĩa cái đuôi dựng lên của mình, mèo đen đi hai vòng trên bàn, giống như là đang tự hỏi cái gì đó.

Lần thứ hai vòng trở về, mèo đen lắc lắc cái đuôi, ngồi xổm trước mặt Ninh Thi Ngọc, nâng móng vuốt lên, sau đó lại ngẩng đầu, hai mắt trông mong mà nhìn Vân Triệt.

Vân Triệt hiểu ý, đổ một chút nước thuốc lên móng vuốt mèo đen.

Mèo đen ghét bỏ mà nhìn Ninh Thi Ngọc, trên mặt mèo đen tuyền, là dáng vẻ thấy chết không sờn, trợn trắng mắt nhét móng vuốt lông xù xù vào trong miệng Ninh Thi Ngọc, sau đó mới nhanh chóng rút ra giống như bị nước sôi văng trúng.

Sau khi rút móng vuốt trong miệng Ninh Thi Ngọc ra, mèo đen lập tức nhảy ra xa hai thước, “Bang” một cái đánh bay cái nắp ấm trà trên bàn, rửa sạch toàn bộ móng vuốt trong nước trà vài lần, lại dùng móng vuốt dính nước lau lau mặt bản thân, tẩy sạch cả người, sau đó liền liếʍ láp hết nước trên móng vuốt.

Lúc mèo đen đang thong thả ung dung liếʍ móng vuốt, thì Ninh Thi Ngọc từ từ mở mắt, đầu tiên là mê mang một trận, nàng bỗng nhiên “Hừ” một tiếng, nhảy dựng nắm lấy trường kiếm trên ghế của mình lên, hô lớn “Sư tôn, Tiểu Hắc, các ngươi đừng sợ ta tới bảo hộ các ngươi!”

Vân Triệt: “...”

Mèo đen: “...”

Bốn phía an tĩnh đến dị thường, Ninh Thi Ngọc ngẩn người, liếc mắt sang bên cạnh một cái, mới phát hiện lão bản đã ngưỡng mặt nằm trên mặt đất, dưới cổ là một bãi máu lớn, đã chết từ lâu.

“A, đã chết rồi á, là sư tôn gϊếŧ sao, sư tôn lợi hại quá đi.” Ninh Thi Ngọc vui sướиɠ kêu lên, nâng chân, đạp một cái thật mạnh lên thi thể lão bản, nói, “Lấy lý do cứu người để đi hại những người khác, khó trách lúc trước sư tôn ta không muốn giúp ngươi, mà bây giờ cũng sẽ không đồng tình với loại người như ngươi, tự làm tự chịu hậu quả xứng đáng đi.”

Mèo đen đứng trên bàn, rũ mắt nhìn xuống cổ thi thể trên mặt đất.

Người này, muốn làm người thương chết đi sống lại, mà đi tin tà ma ngoại đạo, không biết từ nơi nào nghe nói lấy tim mèo đen thông linh có đôi mắt bạc là có thể sống lại, còn vì này thứ này mà hy sinh tính mạng của những người khác.

Chấp niệm trong lòng gã sâu như vậy, cũng giống như bản thân hắn lúc trước. Nếu sư tôn biết hắn vì y mà trãi qua những chuyện gì, nhìn thấy bộ mặt chân chính của hắn hiện giờ, chắc là sẽ giống như nước với lửa đi, loại bỏ cho sảng khoái?

Mèo đen đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên cảm thấy quanh thân căng thẳng, toàn bộ thân mèo đã bị người ta nhấc lên.

Mèo đen bị ôm đến không thở nổi, chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh sung sướиɠ của Ninh Thi Ngọc: “A Tiểu Hắc ngươi còn sống, Tiểu Hắc Tiểu Hắc sao ngươi lại bị thương rồi?”

Mèo đen lạnh nhạt ghét bỏ, giãy giụa muốn chui từ trong ngực Ninh Thi Ngọc ra ngoài. Bởi vì biên độ giãy giụa quá lớn, nên đã xé rách miệng vết thương, đau đến “Ô” một tiếng, toàn bộ mèo đều héo rũ xuống.

Vân Triệt lên trước hai bước, vươn tay với Ninh Thi Ngọc, nói “Cho ta đi.”

Ninh Thi Ngọc lưu luyến đưa mèo đen cho Vân Triệt, nói “Sư tôn, gã ta đã chết ở chỗ này rồi, đến lúc đó nếu như bị người khác phát hiện nói không chừng sẽ phiền toái lắm, chúng ta nhanh nhanh rời nơi này đi.”

Vân Triệt khẽ gật đầu, ôm mèo đen trong lòng ngực, không đi ra cửa trước, mà là dạo quanh trong phòng một vòng, tìm được cửa sau, sau đó mới cùng Ninh Thi Ngọc từ cửa sau ra ngoài.

Bên ngoài cửa sau là một cái ngõ hẻm chật hẹp, độ rộng chỉ có thể để một người đi qua, hầu như không có người lui tới, hai bên góc tường đều mọc đầy rêu xanh.

Vân Triệt để Ninh Thi Ngọc đi trước, bản thân ôm mèo đen đi phía sau, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng nhỏ lại, rồi dán một lá bùa lên để phòng ngừa thi biến, sau đó mới vào hẻm nhỏ.

Hẻm nhỏ yên tĩnh mà hoang vắng, hai bên đều là cửa nhà thấp bé đóng kín. Ngẫu nhiên sẽ có một cái cửa nhỏ cao gần bằng một người, được ngăn cách bằng hàng rào gỗ, bên trong tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Chật chội mà dài dòng, ngõ nhỏ đi mãi mà không thấy lối rẽ, cũng không biết thông đến nơi nào.

Nhưng mà một khi đã đi con đường này rồi, thì không thể quay đầu lại.

Dọc theo hẻm nhỏ đi tới, cảm giác mơ hồ càng ngày càng rõ ràng. Vân Triệt có thể cảm nhận được con đường dài đằng đẳng phía trước kia, truyền đến một loại hơi thở thập phần quen thuộc.

Nhớ lại lời đôi nam nữ kia nói tối qua, có liên quan đến “mảnh vỡ Khai Thiên Phù”, trong lòng liền dâng lên vài phần kỳ vọng, dưới chân cũng bất giác nện bước nhanh hơn.

Bỗng nhiên, Ninh Thi Ngọc đi ở phía trước dừng bước, chặn cả lối đi.

Vân Triệt cũng dừng lại theo, nhàn nhạt hỏi “Làm sao vậy?”

Ninh Thi Ngọc chỉ ngõ hẻm phía trước, nói “Phía trước có người chặn đường.”

Vân Triệt nhìn theo hướng đầu ngón tay Ninh Thi Ngọc, chỉ thấy một lão nhân tóc trắng xóa đang chống gậy. Mặt lão nhân kia đầy nếp nhăn uốn lượn, làn da ngăm đen, người gầy như que củi, một tay chống gậy, một tay thẳng tắp duỗi ra, vẫy vẫy với Vân Triệt.

Ninh Thi Ngọc quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi “Sư tôn, lão nhân này là có ý gì vậy?”

Vân Triệt không trả lời, lập tức lướt qua Ninh Thi Ngọc, tới trước mặt lão nhân kia, hỏi “Ngài có chuyện gì sao?”

Giọng nói của lão nhân kia giống như gió cát xào xạc thổi qua vỏ cây, thô ráp mà già nua, khi nói chuyện cũng không quá nhanh nhẹn, đầu lưỡi như bị thắt nút mà nói “Giúp giúp giúp giúp ta.”

Ninh Thi Ngọc cúi người về phía trước, nhón mũi chân, đưa đầu qua vai Vân Triệt, hỏi lão nhân kia “Giúp ngươi cái gì?”

“Bên này.” lão nhân chống gậy chậm rì rì xoay người, hướng về một cái lối rẽ bên hẻm nhỏ, lão quay đầu lại nhìn Vân Triệt và Ninh Thi Ngọc, lại dùng tay chỉ vào lối rẽ chật chật hẹp hẹp kia, nói “Chính là bên này, đi bên này đi.”

Ninh Thi Ngọc liếc mắt nhìn Vân Triệt một cái, thấy y không chút do dự đi theo, nên cũng vội vàng đuổi theo Vân Triệt.

Lão nhân dùng hai tay chống gậy, khập khiễng, một bước lại một bước, đi rất chậm, Vân Triệt vẫn bình tĩnh đi theo phía sau lão, vào lối rẽ chật hẹp bên trái ngõ hẻm.

Qua tận bảy cua tám vòng, lão nhân mới chậm rì rì xoay người vào một cánh cửa nhỏ thấp bé ven đường, lão quay đầu vẫy tay với Vân Triệt, nói “Nơi này, nơi này.”

Vân Triệt nâng chân dài, đi theo lão nhân qua ngạch cửa, trước mắt là một gian phòng nhỏ âm u chật hẹp.

Phòng nhỏ chỉ có bốn năm bước vuông, ở giữa phòng đặt một bàn gỗ cũng hình vuông, hầu như đã chiếm cứ cả nửa căn nhà.

Trong gian tận cùng bên trong, có bày biện một cái bàn cao cao dài dài dựa vào tường, phía sau treo một bức họa, lại bị tro bụi bám đầy, chỉ có thể mơ hồ thấy được bên trên vẽ chính là một người, nhưng không thể thấy rõ dáng vẻ người đó như thế nào.

Không chỉ bức họa, mà bàn dài trong phòng, hay trên bàn vuông, cũng đều bám đầy tro bụi.

Lão nhân chống gậy chậm rãi vào phòng, quẹo phải tiến một gian phòng càng nhỏ càng âm u hơn nữa, lão lại vẫy tay với Vân Triệt, nói “Nơi này, nơi này.”

Vân Triệt quay đầu nhìn lại chổ lão nhân, vừa mới nhấc chân, thì đã nghe được thanh âm Ninh Thi Ngọc vang lên bên tai, nàng nhẹ giọng nói “Sư tôn cẩn thận.”

Vân Triệt không đáp, quẹo phải xuyên qua một cánh cửa lùn lùn nhưng lại không có khung cửa, vào phòng với lão nhân.

Đây là một gian phòng bếp, trong góc có một cái lu nước. Bếp lò bằng đất ở giữa cơ hồ đã chiếm cứ nửa gian bếp, bên cạnh là mấy bó củi được chất thành đống, trên bệ bếp bày một cái thớt gỗ, trên thớt gỗ là một quả dưa chuột, cạnh quả dưa chuột là một con dao phay.

Phòng bếp so với bên ngoài đại sảnh càng chật chội hắc ám hơn nhiều, nơi có thể để ánh sáng xuyên qua, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ không đủ một thước trên tường, và mấy khối mái ngói bị mất trên nóc nhà. Vài tia ánh sáng mặt trời xuyên qua nóc nhà, chiếu lên trên mặt đất tối đen như mực, lưu lại trên bệ bếp mấy vết tròn tròn như trứng gà vàng óng, thế nhưng lại không cách nào chiếu sáng cả căn phòng.

Lão nhân hai tay chống gậy, run run rẩy rẩy đến bệ bếp trước mặt, nhìn dưa chuột và dao phay trên thớt, quay đầu lại nói với Vân Triệt “Giúp giúp ta, cắt nó một chút.”

Ninh Thi Ngọc theo sau Vân Triệt vào phòng, tức khắc đã mở to mắt nhìn, hỏi “Ngươi kêu chúng ta tới, chính là để chúng ta giúp ngươi cắt rau sao.”

Vân Triệt không nói gì, đặt mèo đen trong lòng xuống đất, theo lời lão đi lên trước, cầm cao phay và dưa chuột trên thớt lên, đi đến lu nước trong góc, rửa sạch chúng một lần, sau đó để lại trên thớt, cắt dưa chuột thành lát.

Vân Triệt rũ mắt, nhìn đến thập phần nghiêm túc, mỗi một lát dưa chuột đều mỏng đến trong suốt.

Đao phay va chạm vào thớt phát ra tiếng vang thanh thúy lại trong sáng, trong căn phòng yên tĩnh hắc ám này càng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nhìn động tác của Vân Triệt, lão nhân sửng sốt một lát, rồi mới đáp “Đúng vậy, chân ta không tiện, không có cây gậy này thì ta không trụ được để làm ra thức ăn a.”

Ninh Thi Ngọc nhìn hai chân run run của lão nhân, rồi lên trước nhìn dưa chuột trong tay Vân Triệt, kêu lên “A nha, ngươi để quả dưa chuột này bao lâu rồi, hơn phân nửa đều đã thối hết á.”

Nghe Ninh Thi Ngọc nói xong, lão nhân tựa hồ có chút quẫn bách bất an, ậm ừ nói “À thì tùy tiện đi ha ha, nhiều ngày rồi ta vẫn không cắt nó được.”

“Cũng nhiều ngày rồi ta không ăn được cái gì cả, tùy tiện ha ha, con đường này một người đi qua cũng không có, mà nếu có thì cũng làm bộ không nhìn thấy ta, không để ý tới ta, trước kia có a Lý ở cách vách thấy ta đáng thương, nên đã ra tay giúp ta cắt hết đồ ăn.”

“Aizz, chẳng qua là hắn đã ra bờ sông đánh cá rồi không trở về nữa a, mọi người đều nói cái bờ sông kia có cái gì đó, không thể đánh cá được, hắn sao lại đi rồi a, đúng là tuổi trẻ mà.”

Vân Triệt hạ một dao cuối cùng, rồi buông dao xuống, hỏi “Bờ sông?”

“Đúng vậy.” Lão nhân nói, “Chính là con sông nhỏ ở cửa thôn đó."

Vân Triệt hỏi “Phải ra bờ sông thế nào?”

“Vừa rồi ta cản các ngươi đi con đường kia, nếu vẫn luôn đi về phía trước, ra ngoài sẽ đến một rừng cây, nếu vẫn luôn đi tiếp, là đến bờ sông, bờ sông đó có một cục đá làm đại bia.”

“Ai, các ngươi hỏi cái này để làm gì?” lão nhân liên tục xua tay với Vân Triệt, nói, “Bờ sông kia không đi được đâu.”

“Các ngươi thật tốt, còn nguyện ý giúp ta nữa, nhưng các ngươi đừng đi ra bờ sông kia a, đừng đi đừng đi mà.”

“Ngài yên tâm đi, chúng ta sẽ không ra bờ sông kia đâu.” Ninh Thi Ngọc cười hì hì nói, “Nhạ, gia gia, đồ ăn của người cắt xong rồi, ta giúp người xào rau nha, ta xào rau đặc biệt ngon đó.”

Ninh Thi Ngọc quả thực giúp lão nhân xào đồ ăn, từ bệ bếp bên cạnh tìm được cái chén sứ bị hỏng một chổ, nàng rửa sạch tro bụi bên trong, rồi mới giúp lão nhân đổ đồ ăn vào.

Lão nhân hai tay run run cầm chén bể Ninh Thi Ngọc đưa qua, lão ngồi trên ghế đẩu cạnh bệ bếp, một tay run rẩy giơ đũa lên, chậm rãi ăn dưa chuột Ninh Thi Ngọc xào.

Sau khi giúp lão nhân xào xong đồ ăn, hai người ôm mèo đen ra khỏi phòng bếp, Vân Triệt bỗng nhiên thấp giọng nói “Sinh hồn.”

Ninh Thi Ngọc kinh ngạc nói “A?”

Vân Triệt nhìn phòng nhỏ bên tay trái, đó là một gian phòng nhỏ đặc biệt hắc ám, nói “Vừa thấy liền biết.”

Ninh Thi Ngọc theo ánh mắt Vân Triệt, tay chân nhẹ nhàng đi qua. Phòng nhỏ bên trái chỉ trong tầm tay, cũng có một cái khung cửa lùn lùn, đối diện với cửa phòng bếp.

Gian phòng đối diện với phòng bếp này, cũng giống như phòng bếp, chỉ có một khoan cửa sổ nho nhỏ, mặt hướng về phía mặt trời. Phương hướng của cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy một khối trắng trắng hình vuông, hầu như không có ánh sáng có thể xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng nhỏ.

Phòng chỉ đủ lớn để kê một chiếc giường, một người vào thôi đã cảm thấy chen chúc.

Ninh Thi Ngọc cẩn thận đi vào phòng, nàng dựa vào cửa sổ đầu giường ở trong góc tường, nhìn lại lên trên giường, đột nhiên đồng tử co rụt lại, theo bản năng kinh hô một tiếng “A!”.

Sau khi hô được nửa tiếng, Ninh Thi Ngọc vội vàng dùng tay bưng kín miệng mình, chắn nữa tiếng còn dư lại trong cổ họng, sợ kinh động đến lão nhân đang ăn cơm trong phòng bếp.

Một khối thi thể khô gầy nằm trên giường, tướng mạo giống nhau như đúc với lão nhân mới vừa rồi trong phòng bếp. Làn da ngăm đen đầy nếp nhăn dính sát vào xương cốt, há miệng ra thật lớn, giống như muốn nuốt cái gì đó vào, bàn tay duỗi thẳng tắp, hệt như vừa rồi lão ở trong hẻm chặn đường đi.

“Sư tôn” Ninh Thi Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt khổ sở mà nhẹ giọng nói, “Lão, lão đã chết rồi.”

Vân Triệt khẽ gật đầu, nói “Chết đói.”

"Hẳn là vì người cách vách kia không trở về giúp lão, mà bản thân không thể nấu đồ ăn nữa, cho nên lão mới chết đói.” Ninh Thi Ngọc nghĩ nghĩ, phân tích nói, “Bởi vì vẫn luôn không ăn được quả dưa chuột kia, nên thẳng đến khi chết lão cũng chưa ý thức được bản thân đã chết, còn chấp nhất muốn ăn quả dưa chuột kia, cho nên cản đường tìm người giúp lão cắt rau.”

Vân Triệt gật đầu, nói “Ngươi đến phòng bếp nhìn xem.”

Ninh Thi Ngọc gật đầu, tay chân nhẹ nhàng sờ mó phòng bếp. Trong phòng bếp trống không, chỉ có một cái chén ngã trên mặt đất, dưa chuột xào bị rải đầy đất, nơi nào còn có thân ảnh của lão nhân đâu.

Ninh Thi Ngọc hơi há to miệng, quay đầu hỏi Vân Triệt “Từ khi nào mà người phát hiện lão vì sao mà lại muốn chúng ta cùng lão lại đây vậy.”

Vân Triệt còn chưa trả lời, mặt mèo đen trong ngực Vân Triệt đã phủ đầy lạnh nhạt cùng ghét bỏ. Sống hơn một trăm năm, đến nổi một cái sinh hồn cũng chưa gặp qua, còn đại kinh tiểu quái như vậy.

Vân Triệt rũ mắt suy tư cái gì đó, trầm mặc một lát, cuối cùng mới nói ra một đoạn hoàn chỉnh hiếm có “Chấp niệm sâu có thể gây hại, cho dù chỉ là một bữa cơm. Hôm nay không giúp, nếu thành họa lớn, thì cũng đã muộn rồi.”

Ninh Thi Ngọc cắn môi, nói “Khó trách không hiểu sao gọi chúng ta đến cắt rau, mà người còn thực sự giúp lão cắt rau nữa chứ.”

Nghe Vân Triệt nói xong, hai mắt mèo đen hơi xoay chuyển, tránh thương tích trên cánh tay y, hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ cọ.

Bỗng nhiên, mặt tường sau bàn dài trong phòng nhỏ truyền đến một trận xôn xao, thế nhưng lại là bức họa treo trên tường kia đang kịch liệt run rẩy. Tro bụi bên trên bị run đến rơi ra, dần dần bày ra hình dáng của người trong bức họa.

Sau khi thấy rõ người được vẽ bên trên, Ninh Thi Ngọc kinh hô một tiếng. Ngay cả mèo đen trong ngực Vân Triệt cũng mở to mắt nhìn.

__________

Có chổ nào không hiểu thì cmt hỏi tui nha, mấy cái ngữ nghĩa thôi chứ tình tiết truyện là tui thua 😅😅😅