Hậu quả của việc đánh dấu tạm thời chính là chỉ cần hai người xa nhau một chút thôi đã cảm thấy khó chịu.
Đỗ Hàn Sương im lặng ngồi trên giường nhìn chằm chằm cậu, Tô Dật Thuần muốn đuổi anh đi nhưng không có cách nào.
Huống chi cậu cũng không muốn để Đỗ Hàn Sương đi.
Cậu do dự cả buổi mới ngập ngừng nói: “Vậy đêm nay anh ngủ ở chỗ em đi.”
Đỗ Hàn Sương ngồi trên giường không nói tiếng nào, ngắm nghía cổ tay của cậu, gật gật đầu.
Alpha cấp A có sự ngoan cố và du͙© vọиɠ chiếm hữu từ trong xương. Từ nhỏ Đỗ Hàn Sương đã biết mình là một tên cố chấp, thú tính.
Năm tám tuổi, ông ngoại đưa cho anh một con chim nhỏ nhốt trong l*иg sắt, lông vàng mềm mại, tiếng hót líu lo, rất dễ thương.
Anh chăm sóc chim nhỏ mỗi ngày, đó là con chim hoàng yến, anh không cho phép bất cứ ai cho nó ăn, chỉ có anh mới có thể chạm vào con chim kia. Sau đó, bố anh thả chim đi mất, anh tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, không ăn không uống, bố lôi anh ra khỏi giường, cho anh một cái tát.
Lúc đó anh đã nói gì.
Lúc ấy anh nói với bố mình rằng, không phải bố cũng cũng nuôi một con chim hoàng yến sao.
Mẹ chính là con chim hoàng yến mà ông ta nuôi, bị nhốt ở trong phòng, cả đời không được ra ngoài, cánh bị bẻ gãy, cổ chân đeo xích sắt. Không ai được phép chạm vào hay trò chuyện với bà.
Khi đó bố đã trả lời anh rằng, sau này con cũng sẽ giống như ta thôi, giam cầm người mình thích nhất bên cạnh.
Đỗ Hàn Sương, con là của con trai của ta, con trốn không thoát đâu.
Người đàn ông vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, chỉ mân mê cổ tay của cậu, Tô Dật Thuần duỗi tay xoa đầu anh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“……” Hầu kết Đỗ Hàn Sương giật giật, anh chui vào trong lòng cậu: “Hôn anh đi được không?”
Tô Dật Thuần chẳng hiểu gì nhưng vẫn hôn lên trán, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng anh: “Được rồi, không sao rồi, ngoan nào.”
Trên người Omega bị đánh dấu lẫn lộn hai loại tin tức tố, Đỗ Hàn Sương ngoắc lấy ngón út của cậu, thấp giọng nói: “Đừng bỏ rơi anh có được không.”
Hóa ra những gì bố nói đều là đúng, anh thật sự rất muốn trói chặt người mình thích lại, nhưng anh lại không nỡ, chim hoàng yến tuyệt thực mà chết, mẹ cũng sẽ tự sát, số phận của Alpha như bị nguyền rủa, vĩnh viễn không thể giữ được những thứ mình trân quý.
Anh lo lắng bất an, cả ngày nơm nớp lo sợ, tình yêu là thứ mà khi yêu thì phải yêu đến khi không còn gì cả, yêu đến khi không còn hơi thở, thì mới có thể ngừng lại, lệ thuộc vào tình yêu là một căn bệnh vô cùng nguy hiểm, thứ đó suýt chút nữa đã gϊếŧ chết anh.
Anh đã lâm trọng bệnh, mà hoa hồng của anh đến nay vẫn chưa học được ngôn ngữ của tình yêu, ánh trăng chảy dọc theo cánh hoa, để lại một mình anh dần tan vỡ, mãi tương tư về ánh trăng đã mất.
Hoa hồng cũng tự sát sao, khi bị giam cầm cũng sẽ chảy những giọt nước mắt hèn mọn, sau đó ôm hận mà chết sao?
Đỗ Hàn Sương cúi đầu hôn lên đầu gối của chàng trai, vừa thành kính vừa dịu dàng.
Hay là thôi đi, anh thà rằng để hoa hồng chết dưới tay mình, nguyên nhân cái chết là do nhận được quá nhiều tình yêu , chết chìm trong đó vẫn tốt hơn.
Sau khi tỉnh dậy, Tô Dật Thuần cảm thấy đôi tay đang ôm eo mình thật sự rất chặt.
Cậu chậm chạp xoay người, vỗ vỗ vai Đỗ Hàn Sương: “Cục cưng, mau buông tay ra, ngạt chết em rồi.”
Người đàn ông nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng thả lỏng một chút sức lực, Tô Dật Thuần cố gắng mở to một bên mắt, bị anh nhìn đến nổi cả da gà, lập tức tỉnh táo lại.
“Dậy sớm vậy?” Tô Dật Thuần vươn tay xoa xoa bọng mắt của anh, nghi ngờ hỏi: “Anh thức trắng cả đêm sao?”
“Không ngủ được, muốn nhìn em một chút.”
Đỗ Hàn Sương vùi vào ngực cậu, Alpha cường tráng hơn cậu rất nhiều lần lại chui trong lòng mình, Tô Dật Thuần hết cách đành phải vỗ vỗ lưng anh, dỗ dành nói: “Mau ngủ đi, chúng ta nằm thêm năm phút nữa.”
Cái từ năm phút này, mỗi người sẽ có những quan niệm khác nhau, đối với Tô Dật Thuần sau khi ngủ thêm năm phút nữa, lúc thức dậy thì đã quá muộn.
Cậu nhìn thời gian trên điện thoại, cảm thấy không tin vào mắt mình, sau khi sửng sốt ba giây đồng hồ thì vội vã xuống giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo, lại còn xốc chăn lên vỗ vỗ eo Đỗ Hàn Sương: “Mau dậy đi, mau dậy đi! Muộn giờ làm rồi, Đỗ Hàn Sương!”
Người đàn ông nằm trên giường chậm chạp thay quần áo, Tô Dật Thuần giúp anh chải đầu: “Mau lên, mau lên, mau lên! Muộn học mất rồi! Sao không có ai gọi em, sao dì Vương cũng không đánh thức em! Chú Trần đâu rồi! Trừ lương!”
Tô Dật Thuần vừa la ó vừa vứt quần áo lung tung lên người Đỗ Hàn Sương, lại bị anh trở tay ôm eo kéo xuống giường.
“Làm gì vậy, ban ngày ban mặt đừng có hôn, mau dậy đi làm đi.”
Alpha ôm eo cậu không buông tay: “Không đi, hôm nay ở nhà với anh được không.”
“Không đi làm sao được, đừng quậy nữa, ngoan nào, mau đứng lên đi làm.”
Đỗ Hàn Sương vẫn không chịu buông tay, thấp giọng nói: “Không được, vừa mới đánh dấu xong, nếu em không ở bên cạnh anh, anh sẽ bước vào kỳ mẫn cảm.”
Tô Dật Thuần khựng lại, thầm hỏi Cẩu Đông Tây: “Sau khi Alpha đánh dấu xong sẽ có kỳ mẫn cảm à?”
Cẩu Đông Tây bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn bớt chút thời gian kiểm tra một chút: “Nếu tách khỏi bạn đời thì hình như sẽ xảy ra thật.”
“Rốt cuộc kỳ mẫn cảm là như thế nào, đến bây giờ tôi vẫn chẳng hiểu gì.”
“Để tôi xem xem,” Cẩu Đông Tây tìm thêm tư liệu trên hệ thống Noah: “Trong kỳ mẫn cảm, Alpha dễ cáu giận, lực công kích tăng mạnh, rất khó ngủ, nhưng mà cũng cực kỳ yếu ớt, nếu không được đối xử tốt sẽ…sẽ khóc?”